Rõ ràng là cùng một người, nhưng Hứa Minh Uyên lúc này lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, cho dù vẫn có người chú ý tới cậu nhưng cũng sẽ không tiếp tục bàn tán về cậu nữa.
Quần áo thường ngày và mũ lưỡi trai dường như không hợp với cậu, vì cậu giống như một cấp trên nghiêm khắc, thậm chí là giống một người máy được lập trình hoàn hảo, nên đáng lẽ phải mặc áo sơ mi, thắt cà vạt, tự giam bản thân trong vẻ ngoài chỉnh tề, không chút cẩu thả.
Đúng lúc đó, tiếng thông báo vang lên từ xa, hướng dẫn mọi người đi đến khu vực chuẩn bị lên máy bay. Hứa Minh Uyên gập sổ tay lại, cất nó vào túi, rồi cầm theo cặp công tác đứng dậy, tiến về phía cổng đăng ký.
Phong thái lạnh lùng đối nghịch với cách ăn mặc có phần giản dị của cậu khiến mọi người trên đường đi đến cổng đăng ký đều cảm thấy cậu nên ngồi ở đâu đó trong khoang thương gia. Thậm chí, ngay cả tiếp viên hàng không cũng nghĩ như vậy, chuẩn bị lên tiếng, “Kính chào quý khách, cho hỏi...”
Chỉ nghe Hứa Minh Uyên nói vởi vẻ mặt vô cảm: “Khoang phổ thông, ghế C68.”
Tiếp viên hàng không sững sờ, nhưng nhờ vào sự chuyên nghiệp của bản thân, cô vẫn mỉm cười dẫn đường: “Tận cùng bên trong, quý khách cứ đi thẳng về phía trước.”
“Cảm ơn.” Hứa Minh Uyên xoay người đi về cuối cabin.
Trước khi máy bay cất cánh, Hứa Minh Uyên kiểm tra thông tin về huyện Cổ Phương một lần nữa. Có rất ít thông tin được công khai, chỉ biết đây là một thị trấn có lịch sử lâu đời, được xây dựng tựa lưng vào núi, ngọn núi kia chiếm nột phần không nhỏ trên bản đồ khu vực.
Xem ra tình hình cụ thể chỉ có thể rõ ràng khi đến nơi đó.
Hứa Minh Uyên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lác đác có người đi qua chỗ cậu, xách theo hành lý cũng không tránh khỏi va chạm, nhưng cậu lười mở mắt vì những chuyện không đáng đó.
“Xin lỗi, cậu nhường đường một chút được không?” Một thanh niên có diện mạo thanh tú đứng bên cạnh Hứa Minh Uyên hỏi.
Hứa Minh Uyên mở mắt nhìn về phía đối phương. Sau lưng người này vẫn còn khá nhiều người xếp hàng phía sau, có vẻ như chuyến bay này chở khá đông khách.
“Được.” Hứa Minh Uyên đứng dậy để thanh niên kia vào chỗ. Khi anh định ngồi xuống lần nữa, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Này, nhường chút, nhường chút, tôi cũng ngồi ở khu vực đó.”
Một thanh niên khác sở hữu khuôn mặt trẻ con, ngại ngùng cười với Hứa Minh Uyên: “Xin lỗi nhé, tôi cũng ngồi bên trong, tiện thể vào cùng luôn.” Rồi cậu ta ngồi xuống ngay vị trí ở giữa.
Hứa Minh Uyên tiện thể đứng dậy quan sát xung quanh một vòng, gần như mọi ghế đều đã có người ngồi, vậy mà lối vào phía sau vẫn còn người đang chen lấn để vào.
Điều này có chút bất thường, Hứa Minh Uyên nghĩ, quá đông người rồi.
Chuyến bay này đi đến thành phố gần huyện An Bình nhất, cậu vừa mới điều tra, nơi đó không có gì thú vị để tham quan, cũng chẳng có gì đặc biệt để ăn uống. Sau Tết Âm Lịch, những người về quê đã sớm trở lại thành phố, không lý gì lại đông như thế này.
Hứa Minh Uyên lại nghĩ đến việc mua vé vào sáng sớm. Khác hẳn với ban ngày, Hứa Minh Uyên vào ban đêm không hề keo kiệt với bản thân, có thể tận hưởng thì nhất định sẽ tận hưởng, nếu không phải vì thời gian gấp gấp, trong tình huống không có khoang thương gia, cậu chắc chắn sẽ chờ chuyến bay sau.
Vậy tại sao chuyến bay này lại đông đúc đến vậy? Có điều gì đó hấp dẫn mọi người đến nơi đó sao? Hơn nữa... Cậu còn để ý thấy, các hành khách trên chuyến bay này còn khá đơn điệu, hầu hết đều là nam thanh nữ tú, và phần lớn đều có ngoại hình khá bắt mắt, thậm chí có vài người còn rất nổi bật.
Đây cũng là một trong những lý do khiến Hứa Minh Uyên, vốn luôn thu hút tầm mắt của mọi người với ngoại hình xuất sắc, lại không nhận được nhiều sự chú ý trên máy bay. Bởi vì trên chuyến bay này có quá nhiều cô gái xinh đẹp và chàng trai điển trai.
Nhưng chưa kịp để Hứa Minh Uyên suy nghĩ thêm thì hai chàng trai vừa mới vào ngồi cạnh cậu đã đưa ra câu trả lời.
Chàng trai ngồi giữa thấy chàng trai ngồi cạnh cửa sổ lấy ra một vật gì đó, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng đi đóng phim à?”
“Đúng vậy.” Chàng trai ngồi bên cửa sổ cũng tỏ ra rất vui mừng, đưa kịch bản cho chàng trai ngồi giữa xem, “Cậu cũng vậy phải không?”
Hứa Minh Uyên nhìn thoáng qua, tên của kịch bản là《 Bóng Tối 》.
“Đúng rồi, không sai, chính là cái này.” Chàng trai ngồi giữa chỉ vào kịch bản cười nói.
Cậu ta còn kể về kế hoạch của mình sau khi xuống máy bay, sau đó hỏi: “Cậu thì sao, cậu có muốn không? Nếu muốn thì chúng ta đi cùng nhau.”
Lộ trình của người nọ lại trùng khớp với Hứa Minh Uyên, chỉ khác nhau về mục đích cuối cùng mà thôi. Còn địa điểm, bọn họ đều đang hướng về thị trấn Cổ Phương.
Chàng trai ngồi bên cửa sổ rất vui khi có người đồng hành, không chút do dự mà đồng ý: “Được thôi, vừa hay có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tôi tên Đường Thành Song, còn cậu?”
“Giang Nguyên, gọi tớ là Nguyên Nguyên cũng được.” Chàng trai mặt tròn trĩnh tên Giang Nguyên có vẻ rất thích kết bạn, sau khi xác nhận Đường Thành Song có thể đi cùng, lại quay sang cười hỏi Hứa Minh Uyên, “Còn cậu thì sao? Cậu cũng đi đóng phim đúng không?”
Cậu ta nghiêng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt điển trai bị mũ che khuất một phần của Hứa Minh Uyên, rồi nói với vẻ chắc chắn: “Cậu đẹp trai thế này, chắc chắn là đi đóng phim rồi.”
“Không phải.” Hứa Minh Uyên bình tĩnh đáp, “Tôi đi công tác.”
“Đóng phim cũng là đi làm mà.” Giang Nguyên vẫn cố hỏi cho ra lẽ, “Nói thật đi, rốt cuộc có phải là đóng phim hay không?”
Giang Nguyên với khuôn mặt tròn trịa tươi cười rạng rỡ dưới ánh nắng. Tóc cậu ta hơi xoăn, lại đeo kính màu sáng, ngũ quan hài hòa tạo nên vẻ ngoài lai Tây, ít ai có thể từ chối sự hấp dẫn của cậu ta.
Tuy nhiên, Hứa Minh Uyên lại không có cảm xúc gì cả. Cậu không thích cũng không ghét, chỉ đơn giản là cần thiết hoặc không cần thiết. Và Giang Nguyên thuộc vào loại không cần thiết này, cậu vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt đáp: “Không phải, chỉ là đi công tác đơn thuần.”
“Công tác, công tác, tôi biết là công tác rồi.” Giang Nguyên bĩu môi, có vẻ hơi không vui, “Vậy công tác gì vậy?”
Hứa Minh Uyên không trả lời cậu ta, kéo mũ lưỡi trai xuống rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Hừ, không nói thì thôi, ai thèm biết chứ.” Giang Nguyên trừng mắt nhìn Hứa Minh Uyên một cái, thấy không nhận được câu trả lời thì quay sang trò chuyện với Đường Thành Song, “Thành Song, cậu diễn vai gì vậy?”
Vì cùng có kịch bản nên Giang Nguyên và Đường Thành Song có rất nhiều chủ đề để nói. Họ nói chuyện rất nhiều, từ những mơ ước viển vông như trở thành ngôi sao điện ảnh cho đến những chuyện nhỏ nhặt như liệu có thể xin thêm vai diễn hay không. Họ thậm chí còn bị tiếp viên hàng không nhắc nhở vì nói chuyện quá ồn ào.
Khi xuống máy bay, trong đầu Hứa Minh Uyên toàn là những câu chuyện về kịch bản và các diễn viên mà hai người kia bàn tán. May mắn là cậu không hứng thú với những thứ đó, nên khi ngồi trên xe buýt đi đến huyện An Bình, cậu đã gạt bỏ những tin tức vô ích đó ra khỏi đầu.
Huyện An Bình vốn là một vùng quê nhỏ bé, mà trấn Cổ Phương lại càng heo hút. Sau khi khởi hành từ sáng sớm và trải qua nhiều giờ di chuyển, cuối cùng Hứa Minh Uyên cũng đến được nơi này vào lúc hoàng hôn.
Anh đứng ở lối vào của thị trấn nhỏ, kéo theo chiếc vali và lặng lẽ quan sát xung quanh. Một tấm bia đá lớn sừng sững trước mặt, khắc dòng chữ “Trấn Cổ Phương”. Dưới tác động của thời gian, màu đỏ của chữ khắc đã phai nhạt, chỉ còn lại những vết tích mờ nhạt dưới ánh mặt trời, như thể kể lại một câu chuyện về sự huy hoàng đã mất.
Nơi đây từng là một thị trấn sầm uất và thịnh vượng, nhưng giờ đây đã dần tàn lụi trong đế chế khoa học công nghệ. Trong thế giới của sân khấu và điện ảnh, nó chỉ còn lại những ngôi nhà gạch ngói cổ kính dựa lưng vào núi, nép mình bên sông. Những viên gạch xanh, mái ngói đỏ, những chiếc cột nhà bằng gỗ đen, tất cả đều mang đậm dấu ấn của thời gian, trở nên ảm đạm và mờ nhạt trong thời hiện đại.
Hứa Minh Uyên kéo vali đi lên con đường lát đá, đi qua tấm bia đá. Hai bên đường là những ngôi nhà cổ kính với những bậc thềm đá và tường bao bằng đất. Cửa nhà của một số ngôi nhà mở rộng, người dân ngồi bên ngoài trò chuyện. Phần lớn trong số họ là người lớn tuổi và đều hướng ánh mắt tò mò về phía Hứa Minh Uyên.
"Tiểu tử, cháu biết mình ở nhà nào không?" Một bà lão ngồi trên bậc thềm đá cười hỏi.
Bà vừa dứt lời, những người phụ nữ lớn tuổi ngồi xung quanh cũng hướng ánh mắt chờ đợi về phía Hứa Minh Uyên. Ánh mắt họ có chút kỳ lạ, cứ như việc tìm nhà ở đây là một việc trọng đại và mang lại vinh dự gì đó.
"Không biết." Hứa Minh Uyên không phủ nhận lời bà lão, mà hỏi ngược lại, "Cháu nên tìm nhà ở đâu và tìm ai hỏi thì được?"
"Trưởng thôn đấy." Bà lão lộ ra vẻ mặt thân thiện, chỉ tay về phía con đường dẫn lên núi, "Đi lên trên một chút, ở giữa có căn nhà treo biển "Phòng làm việc", trưởng thôn ở nơi đó."
"Cảm ơn bà." Hứa Minh Uyên nói xong, kéo vali và tiếp tục đi lên con đường núi.
Con đường núi này nối liền toàn bộ thị trấn, hai bên đường là những ngôi nhà cổ kính với mái ngói đầy rêu phong, mang đậm dấu ấn của năm tháng. Một số ngôi nhà đã đóng cửa, dán niêm phong, một số khác thì vẫn mở cửa, có thể thấy những người già ngồi phơi nắng trên bậc thềm.
Đi tiếp về phía trước, Hứa Minh Uyên tìm thấy căn nhà có biển hiệu "Phòng làm việc". Cửa nhà cũng mở rộng, một ông lão đang ngồi viết gì đó.
Hứa Minh Uyên chưa kịp mở miệng thì ông lão đã chỉ tay về phía trước và nói: "Đi thẳng lên phía trước, nhà họ Tiết, ngôi nhà lớn nhất đấy, cháu sẽ ở đó."
Có lẽ đây chính là trưởng thôn. Ông ấy cũng nghĩ rằng Hứa Minh Uyên đến đây để đóng phim.
Không ai biết tại sao lại có đoàn phim đến một nơi hẻo lánh như thế này để quay phim. Hơn nữa, họ còn mang theo một nhóm người trẻ tuổi xinh trai đẹp gái, có vẻ như đang mơ ước trở thành ngôi sao. Những người trẻ tuổi lớn lên ở thành phố hiện đại này sẽ mang đến điều gì cho nơi đây?
Nơi này cổ kính, mang nét suy tàn nhưng vẫn giữ được vẻ hòa hợp, những bức tường phủ đầy rêu phong, những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc, tất cả đều mang một vẻ đẹp hoang sơ, không theo quy luật nào.
“Tôi không đến đây để đóng phim.” Lúc này, Hứa Minh Uyên phủ nhận thân phận mặc định mà trưởng thôn đã gán cho mình, nói thẳng ra: “Tôi đến đây để du lịch, và tôi muốn hỏi xem có chỗ ở nào không?”
“Ồ?” Trưởng thôn ngạc nhiên, rồi lại chỉ tay về phía trước, “Cậu cứ đi tới nhà họ Tiết mà hỏi xem. Nhà họ rất lớn, chắc là còn phòng trống. Nhưng về giá cả thì cậu phải tự thương lượng với họ nhé.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn ông.” Hứa Minh Uyên lại kéo vali đi tiếp, và rất nhanh cậu đã nhìn thấy ngôi nhà lớn nhất mà trưởng thôn nhắc đến.
Quả thật ngôi nhà này rất lớn, khác hẳn những ngôi nhà khác chỉ có vài gian ghép lại. Ngôi nhà này chiếm trọn một khoảng đất rộng lớn, ngay cả đi từ cổng vào đến ngôi nhà cũng phải mất một chút thời gian. Cổng nhà bằng đá hoa cương màu đỏ đã phai màu.
Hứa Minh Uyên bước lên phía trước, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.
Vài phút sau, cánh cửa lớn mở ra, một chàng trai trẻ nhoài nửa người ra ngoài. Khuôn mặt cậu ta không mấy dễ chịu, thậm chí có thể nói là tức giận, nhưng khi nhìn thấy Hứa Minh Uyên thì lại sững sờ.
Với vẻ ngoài điển trai hoàn hảo, ngũ quan sắc nét, đôi mắt sâu thẳm như viên đá quý huyền bí, đứng trước ngôi nhà cổ kính này, cậu trông giống như một chàng thiếu gia vừa du học trở về, tỏa ra một vẻ quý phái và sang trọng khó tả. Còn người thanh niên kia thì lại có vẻ như đang chờ chủ nhân về nhà.
Biểu cảm khó chịu trên gương mặt cậu ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư. Có vẻ như cậu ta đang so sánh Hứa Minh Uyên với những ngôi sao điện ảnh mà mình biết.
"Tôi không đến đây để đóng phim." Hứa Minh Uyên lạnh lùng nói, kéo đối phương trở lại thực tế. "Tôi tên là Hứa Minh Uyên, tôi đến đây du lịch, và trưởng thôn nói rằng tôi có thể ở lại nhà cậu."
Cậu nói vởi giọng điệu lịch sự và xa cách. Người thanh niên kia nghe xong thì vẻ mặt dịu đi không ít, nói: "Ở đây vẫn còn phòng trống, nhưng mấy bữa nay có đoàn phim đến và muốn thuê phòng. Nếu anh không ngại ở chung với họ thì tôi cũng không có ý kiến gì. Về giá cả thì tôi cũng không lấy quá cao, hai trăm một ngày, bao ăn ở."
Cậu ta đứng chặn cạnh cửa, một tay chống cửa, có vẻ như nếu Hứa Minh Uyên không đồng ý thì cậu ta sẽ đóng cửa lại.
"Không sao." Hứa Minh Uyên đáp.
"Được rồi, vậy anh vào đi." Người thanh niên nói xong liền mở cửa và mời Hứa Minh Uyên vào nhà.