Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn

Chương 2: Chọn nha hoàn

Đoàn người dẫn Trịnh thị tham quan vườn, ma ma này ăn mặc chỉnh tề, nói năng dịu dàng, không nhanh không chậm.

“Phu nhân nói Tiểu Hầu gia khi còn nhỏ đã từng được Chu mụ mụ ôm, gia chủ tuy không về, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương nơi này. Dù sao cũng là căn cơ của Cố gia, là người không được quên cuội nguồn.”

Nghe vậy, trong lòng Chu bà tử mừng rỡ, “Lão thân rất vinh hạnh khi nhận được sự quan tâm của Phu nhân, không biết những năm qua trong phủ ra sao?”

Trịnh thị đáp: “Mọi thứ đều trôi chảy, Hầu gia và Phu nhân vẫn khỏe, Tiểu Hầu gia cũng là người có triển vọng, nhờ vào bản lĩnh mà được quý nhân coi trọng, còn có khả năng kết thân với Thọ Vương phủ…”

Bỗng dưng nhớ ra điều gì, câu chuyện ngừng lại, như có điều gì kiêng kỵ.

Chu bà tử tất nhiên không dám hỏi thêm.

Sau khi thăm quan vườn xong, Trịnh thị cảm thấy hài lòng.

Quay trở lại Tây Viên, Trịnh thị ngồi xuống ghế, người hầu dâng trà, nàng nâng chén trà lên, nói: “Tiểu Hầu gia thích yên lặng, trong viện chỉ cần ba người hầu, hai nhị đẳng nha hoàn là đủ.”

Chu bà tử gật đầu.

Trịnh thị nhấp ngụm trà, tiếp tục: “Hiện giờ ta có chút mệt, trước nghỉ ngơi một lát, đến chiều, Chu mụ mụ dẫn nha hoàn lại đây cho ta xem, về phần bà tử thô sử, ngươi tự sắp xếp.”

Chu bà tử vâng dạ.

*

Một lát sau, Tô Mộ cùng các nhị đẳng nha hoàn được đưa vào Tây Viên để Trịnh thị lựa chọn. Các nàng đều nghĩ rằng, chuyện tốt như vậy tự nhiên không thể thiếu chất nữ của Chu bà tử là Tư Anh, nhưng không ngờ nha đầu này lại không có mặt.

Chu bà tử tự mình dẫn các nàng tới chào hỏi Trịnh thị.

Trịnh thị đứng dưới mái hiên, tinh tế đánh giá các nàng. Mỗi người đều mặc đồng phục: áo sam và váy dài, áo màu xanh nhạt, váy thì hoa văn đan xen giữa cây nghệ và thiển bích. Đi kèm với đai lưng xanh nhạt thắt bên hông, chân mang giày thêu, trên đầu búi tóc đơn giản, chỉ điểm xuyết thêm dây buộc hồng.

Trịnh thị xem xét từng người, ánh mắt dừng lại trên người Tô Mộ.

Ngũ quan tú khí, mặt tròn trịa như quả trứng, đôi mắt hạnh ôn nhu, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, dưới mũi là một nốt ruồi đỏ tinh nghịch. Đôi môi hồng nhuận đầy đặn, khuôn mặt mỹ lệ, các ngũ quan tuy không được coi là diễm lệ, nhưng lại mang chút uyển chuyển của bích ngọc linh tú.

Dáng người nàng cũng rất đẹp, trong năm người, tiểu cô nương này là nổi bật nhất.

Trịnh thị cảm thấy quen mắt, hình như đã gặp người này ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra.

Sau một hồi lâu, Trịnh thị mới chỉ vào người đứng giữa.

Chu bà tử hiểu ý, gọi: “Ngọc Như.”

Nha hoàn mang tên Ngọc Như bước ra khỏi hàng, hành lễ trước mặt Trịnh thị.

Trịnh thị tiếp tục quan sát bốn người còn lại.

Trong lòng Tô Mộ thấp thỏm, trước đây nàng tự tin rằng mình sẽ được chọn, giờ thì…

Thật không ngờ, Trịnh thị lại chỉ vào Đông Hương bên cạnh nàng.

Đông Hương bước ra, hành lễ với Trịnh thị.

Trịnh thị làm một động tác tay, Chu bà tử nhìn về ba người còn lại, nói: “Các ngươi có thể lui về.”

Ba người hậm hực hành lễ cáo lui, lần lượt rời khỏi Tây Viên.

Trên đường trở về, sắc mặt Tô Mộ không tốt, khởi đầu không thuận lợi, tâm trạng sao có thể thoải mái được.

Một tỳ nữ đi cùng ghen tị nói: “Đông Hương cũng được chọn.” Nói xong, nhìn về phía Tô Mộ, “A Nhược, sao cô không nói gì?”

A Nhược là tên gọi thân mật của Tô Mộ, nàng khẽ hồi tâm, môi mấp máy: “Ta tưởng Tư Anh sẽ được chọn.”

Nhắc đến chất nữ của Chu bà tử, một tỳ nữ khác tiếp lời: “Thật kỳ lạ, chuyện tốt như vậy mà Tư Anh lại không xuất hiện.”

Tô Mộ không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ lặng thinh.

Ba người trở về chỗ ở của mình.

Những nữ nô như họ thường sống trong các phòng ở khu chung, thông thường, nô tỳ không có không gian riêng, chỉ có thể ngủ chung trên một giường.

Nhị đẳng nha hoàn thì hơn một chút, có thể ở trong phòng riêng, nhưng chỉ là gian phòng nhỏ, khoảng năm sáu người chia nhau ở chung một phòng.

Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hóa ra là hai nha hoàn được chọn trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn vào Tây Viên.

Điều này khiến mấy người ở lại vô cùng ghen tị.

Tô Mộ đứng ở cửa, thấy các nàng hân hoan, trong lòng dấy lên chút chua chát.

Bởi vì nghe nói Trịnh thị đều tăng tiền tiêu hàng tháng cho các nàng lên thành một xâu tiền, đó chính là tiền hàng tháng của nhất đẳng nha hoàn.

(*) 1 xâu tiền=1000 văn

Không chỉ có như thế, hai người còn phải ban thưởng, là một vật trang sức nhỏ bằng ngọc, đổi ra cũng được kha khá tiền đồng.

Tô Mộ khinh thường cười nhạt, nghĩ thầm rằng nàng không cần thiết phải bận tâm.

Trời biết nàng nghèo đến mức nào, đã nghèo lại còn kiêu ngạo, rõ ràng rất ghen tị, nhưng lại không thể thừa nhận, vẫn cố giữ một chút tự tôn không muốn cúi đầu chấp nhận số phận.