Một căn nhà tranh nghèo, chỉ có bốn bức tường đất xiêu vẹo.
Một nam tử quần áo rách rưới, đang nằm tựa như đầu lợn chết bất động dưới mái hiên.
Tô Mộ đến trước cửa viện, cau mày gọi một tiếng. Đợi một lúc lâu, nam nhân mới từ cơn say tỉnh lại. Người ấy chính là phụ thân của Tô Mộ, ngày thường yêu rượu như mạng, nổi danh vô lại khắp nơi.
Hai phụ tử này đều làm việc trong Cố phủ.
Lẽ ra Tô phụ làm chân chạy vặt cho cửa tiệm Cố gia, mỗi tháng nhận một ít tiền, lại thêm cả tiền của khuê nữ đem nộp, cuộc sống lẽ ra cũng thoải mái.
Thế nhưng, nơi này chỉ có bốn bức tường đất, mà mọi thứ đều bị bừa bộn do Tô phụ khi rượu say làm hỏng.
Tô Mộ thường ngày chán ghét ông, hôm nay lại không thể không đến. Nàng đặt túi giấy dầu lên mặt đất, chưa kịp lên tiếng, Tô phụ đã mơ màng nói: “Đừng hòng đòi tiền của ta.”
Tô Mộ: “……”
Nàng cố nén giận, dịu dàng nói: “Mấy hôm nữa, Tiểu Hầu gia sẽ đến Thường Châu. Ta nghe Chu mụ mụ nói rằng Tây Viên sẽ phái vài nha hoàn đến hầu hạ, ta cũng muốn đến Tây Viên.”
Nghe lời ấy, Tô phụ ngẩn ra.
Tô Mộ tiếp: “Mỗi tháng ta thu được 800 văn, đều nộp cho phụ thân. Nếu muốn tiến vào Tây Viên, được gần với Tiểu Hầu gia, chắc chắn cần chuẩn bị bạc. Phụ thân, vô luận thế nào, cũng nên tìm cách cho nữ nhi.”
Tô phụ lặng lẽ nhặt giấy dầu, bên trong là màn thầu ấm áp.
Tô Mộ từng bước dụ dỗ: “Trong phủ, ta cũng được tính là diện mạo xuất chúng, nếu được phước đến gần bên Tiểu Hầu gia, chỉ cần một phần thưởng, cũng đủ cho phụ thân không phải cực nhọc đến cuối đời.”
Nghe những lời Tô Mộ nói xong, Tô phụ bắt đầu bàn tính trong lòng.
Theo quy củ trong phủ, khi nữ tỳ tới tuổi hứa gả, sẽ được xem xét chọn lựa nam phó để kết thành phu thê. Nay Tô Mộ đã đến tuổi cập kê, hôn sự sớm muộn sẽ phải tính toán. Nếu như nàng có thể tìm được cách để vươn lên, không bằng thử xem có thể đạt được điều gì.
Nếu gặp vận cứt chó bò được lên giường của chủ tử, chẳng phải tiền tự tìm đến hắn?
Thấy hắn vẫn im lặng, Tô Mộ khẽ thúc giục.
Nàng không phải đồ ngốc, biết rằng trong phủ, nô tỳ có mức tiêu hàng tháng là 500 văn, mà nàng thuộc hàng nhị đẳng nha hoàn, mỗi tháng nhận được 800 văn. Nếu có thể nâng cao giá trị bản thân, thì không phải là cây rụng tiền sống sờ sờ sao?
Quả nhiên, trong lòng Tô phụ đã suy tính kỹ lưỡng.
*
Tô Mộ trở về phủ mà lòng đầy thoả mãn.
Một tháng trước, nàng xuyên không vào thân thể này, lúc đó vì nguyên thân ăn uống không điều độ, phát sốt nặng, chẳng mấy chốc đã hôn mê. Nàng mơ màng đi đến nơi này, mang theo một thân đen đủi.
Nguyên thân Tô Mộ là nô tỳ trong Cố phủ, mới đến độ tuổi cập kê, mẫu thân đã qua đời vì bệnh tật, để lại một phụ thân say rượu hay đánh đập.
Những người mang thân phận nữ tỳ như nàng, xưa nay là không có nhân quyền, khế bán mình nằm ở trong tay chủ gia, có khi còn bị bán đi như một món hàng.
Đâu chỉ dừng lại ở đó, hôn phối cũng không được nắm trong tay, chỉ có thể theo mệnh lệnh của chủ gia để chọn phu thê, nhi tử, nữ nhi sinh ra cũng chỉ có thể làm no.
Đời đời họ đều là gia nô.
Muốn thoát khỏi tình cảnh này, phải tìm cách lấy lại được khế bán mình, chuyển đổi từ nô tịch thành lương tịch, mới có tư cách làm lương dân. Còn không, cả đời chỉ có thể làm nô tì, mãi mãi không thể ngẩng đầu lên được.
Hiện tại nghe nói Tiểu Hầu gia sẽ đến Thường Châu, nàng cảm thấy cơ hội đang đến.
Tô phụ làm việc rất hiệu quả, chỉ trong hai ngày đã gom đủ tiền từ quản sự Chu bà tử, còn hiếu kính bà ấy một vò rượu.
Không chỉ vậy, hắn còn đưa thêm cho Tô Mộ 400 văn tiền để mua phấn son và vật dụng chi tiêu, đủ thấy hắn kỳ vọng ở nàng rất nhiều.
Đợi đến ngày Tiểu Hầu gia Cố Thanh Huyền đến tổ trạch, trong kinh đã phái hạ nhân đến trước, chỉ có một nam một nữ, đều là gia nô có tuổi.
Vυ' già kia tên là Trịnh Dung, đã bốn mươi, nhưng có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người được bảo dưỡng rất tốt, nghe nói là thân tín của Phu nhân, chuyên lo liệu mọi thứ cho Tiểu Hầu gia.
Ngày thường Chu bà tử tác oai tác khắp nơi, nhưng hiện giờ đứng ở trước mặt Trịnh thị thì khom lưng uốn gối, mặt cười đến mức có bao nhiêu nếp nhăn đều lộ hết ra.