Sau khi hoàn tất thủ tục, Dụ Tư Nhu nói cho cô biết mật mã, hoan nghênh cô dọn đến bất cứ lúc nào, thậm chí mong cô dọn đến càng sớm càng tốt, An Ích Thanh có lịch vào thứ bảy nên quyết định dọn nhà vào chủ nhật.
Sắp đến giờ ăn tối, Dụ Tư Nhu mời cô ăn cơm, nhưng An Ích Thanh từ chối khéo. Cô cất hợp đồng vào túi rồi nhắn tin cho bạn.
"Tớ ký hợp đồng rồi, ngày mốt dọn nhà.”
Có lẽ Diệp Thiển Ca đang bận nên chưa trả lời tin nhắn.
An Ích Thanh mở camera ở cửa nhà, người theo đuổi cô đã rút đi nên cô khởi động xe rồi lái về nhà.
An Ích Thanh dạy học ở trường Trung học Tề Xuyên, tính tình điềm đạm, tiếc là cô có gương mặt quá nổi bật, năm ngoái vừa vào làm đã từ chối nhiều người theo đuổi, vốn An Ích Thanh tưởng rằng học kỳ mới có thể thở phào, nhưng chỉ sau nửa tháng đã có thêm vài đợt người nữa.
Không biết đồng nghiệp nào biết được địa chỉ của cô rồi tiết lộ ra ngoài, khiến cho một số người đến trước cửa nhà cô đứng, thật chẳng biết chừng mực gì cả. An Ích Thanh không thích làm mất mặt người khác nên thôi thì tránh đi.
Hoa Viên Tự Tại có tính riêng tư cao, dù có nhiều người theo đuổi cũng không làm phiền cô được. Không còn gì lo lắng thì cô còn quan tâm gì nữa?
Chủ nhật, An Ích Thanh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn nhà nên Diệp Thiển Ca đến giúp.
Đồ đạc không nhiều, chủ yếu là thiết bị quay và đồ dùng nhà bếp, vài bộ đồ mặc thường ngày và khoảng mười bộ đồ múa, còn lại những thứ lặt vặt thì chỉ cần một chuyến xe là xong.
Khi đến Hoa Viên Tự Tại, bảo vệ cho hai người vào ngay. Có lẽ là do Dụ Tư Nhu đã dặn trước.
Diệp Thiển Ca cười nói: "Lần sau đến tìm cậu thì phải nhờ cậu đến cứu mình rồi."
"Và cả chị họ cậu nữa."
An Ích Thanh mỉm cười.
"Không sao đâu, chị họ tớ rất ít khi đến đây ở, cậu cứ yên tâm đi." Nói đến đây, Diệp Thiển Ca có chút bối rối.
"Tớ cũng không biết vì sao hai mươi người trước lại bỏ đi, chẳng lẽ họ thấy ở một mình quá cô đơn?"
An Ích Thanh không sợ sống một mình, nói thẳng ra thì sống một mình còn tiện hơn, vì cô cần quay video. Có bạn cùng phòng mà lỡ họ không thích thì sẽ rất phiền.
Đến cửa rồi, Diệp Thiển Ca xuống xe để giúp chuyển đồ, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, đồng nghiệp của cô ấy bị thương nên nhờ cô ấy về làm thay. Làm hướng dẫn viên rất bận rộn, có khi phải rất lâu hai người họ mới gặp mặt được, An Ích Thanh đã quen với điều đó nên giục cô ấy nhanh chóng đi đi.
An Ích Thanh mở cốp xe rồi xách chiếc thùng đầy thiết bị, người bên cạnh dường như trở nên thừa thãi, Diệp Thiển Ca cười cười thấy ở lại không giúp được gì nên cô ấy đi luôn.
An Ích Thanh vẫy tay rồi tiếp tục công việc của mình. Cô đã tập thể thao từ nhỏ, nên có sức khỏe hơn người bình thường rất nhiều, xách vài chiếc thùng chẳng là gì cả, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Sau khi đặt nhẹ đồ trước cửa, An Ích Thanh bấm mật mã, còn chưa kịp mở cửa thì bên tai vang lên vài tiếng còi ngắn. Không biết từ lúc nào, trước xe của cô đã đỗ một chiếc Maybach, đèn xe chớp vài lần, nhìn tần suất đó có thể thấy rõ chủ xe đang rất bực bội.
An Ích Thanh không còn quan tâm đến cửa nữa, cô lập tức lái xe đi, nhường đường xong, cô tìm một chỗ khác đỗ xe rồi bước xuống. Chiếc Maybach tiến lên hai mét, dừng đúng ngay vị trí cô vừa đỗ, không lệch một phân nào.
An Ích Thanh không kìm được mà liếc mắt.
Cửa xe mở ra, trước tiên là một đôi giày cao gót màu đen bước xuống, đôi chân thon dài lộ ra từ dưới cửa xe, cánh cửa được đỡ bởi một bàn tay với móng tay sơn đỏ rất nổi bật.
An Ích Thanh dừng bước theo phản xạ, còn chưa kịp nhìn rõ thì chủ xe đã bước xuống. Mái tóc xoăn màu rượu vang buông thả trên lưng, nhưng dường như cô ấy cảm thấy chưa đủ mềm mại, nên vuốt nhẹ tóc rồi hất ra phía sau, tóc bay trong gió, hé lộ đường viền hàm dưới tuyệt đẹp.