Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 3

Triệu Tử Việt phất áo rời đi rồi, ta vẫn có thể hình dung ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của hắn.

Giống hệt như năm đó, ta bán hắn đi với giá năm vạn lượng vàng.

Buổi lâm triều sáng hôm sau, bản tấu chương tố cáo tội trạng của Phùng gia mang tới vô tận sóng to gió lớn.

Đặc biệt là Cơ Nam Sầm, khi biết được gia sản tham ô bị tịch thu còn lớn gấp đôi quốc khố, hắn lập tức muốn mang toàn bộ người Phùng gia ra xử tram tại chỗ.

Cuộc chiến giữa hoàng quyền và thế gia đã bị ta vạch trần một góc lớn.

Ngay cả lớp tuyết dày cũng không thể che lấp được bẩn thỉu bên trong.

Vị trí Hộ bộ thượng thư, ba đại gia tộc Triệu, Lý, Ngô đồng thời tiến xem ta như họ hàng mà tiến cử.

Cơ Nam Sầm biết rõ đó là ý ta, nhưng cũng không chống lại được áp lực từ mấy gia tộc lớn này.

Từ nay trở đi, quốc khố sẽ do nhà họ Ngụy nắm giữ.

Ta ở trong triều cần trợ lực cũng sẽ không phải phụ thuộc vào những thế gia khác.

Chớp mắt một cái lại đến năm mới, trong cung đãi tiệc, mọi người cùng nhau thưởng thức rượu ngon cùng pháo hoa.

Ta nhìn chân trời phồn hoa sáng lạn, cũng không nhịn được mà cong khóe mi.

Chẳng biết từ lúc nào, Triệu Tử Việt đã đứng cạnh ta.

Ta lên tiếng châm chọc: “Hôm nay Triệu các lão tới cùng ta đàm đạo, hay là lại bị ai phái tới làm thuyết khách đây?”

Hắn không để ý đến sự giễu cợt trong lời ta, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Thích thú như vậy? Ở biên cảnh không có sao?"

Ta thu lại nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nhớ lại chuyện cũ: “Ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải từng giờ từng khắc đề phòng thù trong giặc ngoài, nào có tâm tình để ngắm pháo hoa.”

"Nhưng người đã bảo vệ dân chúng biên quan, để giao thừa năm nay bọn họ có thể đèn đuốc sáng rõ."

"Ừ, đúng là ta đã làm được."

Thế nên không thể chắp tay nhường cho kẻ khác.

Qua năm mới, phủ tướng quân cũng hoàn thành, Cơ Nam Sầm tự mình tới mừng ta thăng quan.

Trước mặt mọi người hắn không hề khiêm tốn mà dây dựng phủ đệ của ta to lớn hoành tráng nhất kinh thành.

Ta giả bộ sợ hãi, cũng nói lập tức muốn dẫn quân trở về biên quan bảo vệ Đại Lương, quyết không nhường một tấc đất nào.

Nghe vậy, sắc mặt của hắn hơi ngừng trệ.

Cơ Nam Sầm không muốn để ta đi, hắn muốn lấy đi binh quyền của ta nhưng chưa có lý do để làm.

Ngày hôm sau hắn truyền ta vào cung, trong lòng ta cười nhạt.

Muốn nhìn xem lần này hắn lấy cớ gì để giữ ta lại.

Không ngờ hắn lại thẹn thùng nói với ta, hắn có người trong lòng nhưng không biết làm cách nào để bày tỏ, hy vọng ta có thể giúp hắn nghĩ cách.

Ta sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Hoàng thượng là Thiên tử cơ mà, trực tiếp nói với nàng không phải được rồi sao?”

Hắn mím môi mím lợi, sau đó lại lẩm bẩm: “Trẫm và nàng có chút trái với luân lý, không biết mở miệng thế nào?”

"Chỉ là mỗi ngày nhìn thấy nàng Trẫm đều sẽ vui vẻ, phong thái của nàng, tài trí của nàng khiến Trẫm khó mà kiềm chế được lòng ái mộ".

Ta nghe vậy cau mày, dò xét hỏi: "Hoàng thượng lúc nào cũng có thể gặp nàng sao?"

"Đúng vậy, là thần tử của Trẫm."