Tướng Quân Không Trở Lại

Chương 2

Hiện giờ hắn đã không còn vẻ ngây ngô thời niên thiếu, mà đã trở thành quân tử đoan chính, làm đại học sĩ của nội các. Vốn tưởng lúc gặp mặt hắn sẽ châm chọc ta mấy câu, không ngờ lại bình tĩnh đến vậy.

Triệu Tử Việt ngồi xuống đối diện, nhìn ta cầm bút bằng tay trái, cau mày hỏi: “Sao lại là tay trái?”

Ta thờ ơ nhấc tay lên, cho hắn xem một vết sẹo sâu xấu xí trên cổ tay phải: “Bị kẻ khác cắt gân tay, khó mà dùng sức được nữa”.

Ta nói thật nhẹ nhàng, nhưng Triệu Tử Việt đột nhiên đi tới nắm lấy cổ tay ta.

Những ngón tay chạm vào vết sẹo của ta run rẩy dữ dội.

Ta nhếch môi giễu cợt: “Ngươi không biết sao?”

Hắn bối rối ngẩng đầu, ánh sáng bừng lên trong mắt khiến ta nhớ lại đêm trước khi ta rời kinh.

Hắn lén lút đến tìm ta, ngồi bên giường ta, chua xót hỏi: “Sẽ về chứ?”

Khi đó ta đã trả lời thế nào?

"Không biết nữa, biết đâu tài nghệ chẳng bằng người, lại chôn thân đâu đó trên chiến trường."

Hắn lẳng lặng nhìn ta một lúc lâu, ngay khi ta tưởng hắn sẽ thổ lộ tình cảm với ta, thì đột nhiên hắn cúi đầu cười nhẹ.

Hắn dùng giọng điệu tuyệt vọng lẫn cả cô độc nói ra những lời bạc bẽo: "Vậy Tử Việt chúc người vĩnh viễn chôn thây nơi đất lạnh, không trở về được nữa.”

Những lời này đã trở thành cơn ác mộng của ta trong suốt nhiều năm, có những lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ta đều cắn răng cố gắng vượt qua.

Để chứng minh cho hết thảy mọi người thấy rằng lựa chọn năm đó của ta không hề sai.

Mà hôm nay, ta cũng đã thắng rất đẹp.

Ta rút tay ra, nhìn gương mặt tuấn tú của Triệu Tử Việt, nhếch môi giễu cợt.

“Ngươi đến đây làm thuyết khách cho Phùng gia đấy à.”

Triệu Tử Việt cau mày, trầm giọng nói: "Phùng gia đã có lời, bọn họ không cần Phùng Hi nữa, tùy người xử trí."

"Nhưng bổn trạch… người không động vào được."

Ta nghe vậy bật cười, lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ hỏi ngược lại: “Động vào thì làm sao?”

Triệu Tử Việt vẻ mặt bình tĩnh, "Người nên biết, bốn đại gia tộc ở Kinh thành đều có liên hôn với nhau."

"Nếu hôm nay người động đến Phùng gia, ba đại gia tộc khác sẽ không buông tha cho người, từ nay về sau người ở trên triều cũng sẽ gặp khó khăn trở ngại."

Dứt lời, hắn lấy ra một miếng ngọc bội, đẩy tới trước mặt ta.

Ta liếc mắt qua, nhìn thấy trên đó khắc một chữ “Phùng”.

"Nếu lần này người có thể bỏ qua cho Phùng gia, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, Phùng gia sẽ bảo vệ người an toàn."

Ta nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền ngọc một lúc lâu, Triệu Tử Việt cũng không lên tiếng hối thúc.

Qua một khắc, ta nhếch môi mỉa mai: “Trở về nói với Phùng gia, ta có thể bảo vệ một người trong tộc hắn, để cho gia tộc không đến nỗi đoạn tử tuyệt tôn.”

Ta đùa nghịch mặt dây chuyền ngọc có chữ "Phùng" trên tay, lại ngước lên nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn lãng âm trầm của hắn.

"Bằng không, ngươi cho rằng tại sao hoàng đế lại yêu cầu ta điều tra kỹ lưỡng vụ án tham ô quân lương? Chỉ vì một Phùng Hi thôi ư?"

“Vậy điều kiện của người là gì?”

Ta hài lòng gật đầu: “Hộ bộ Thượng thư phải là người của Ngụy gia ta.”