Ta xoa xoa đôi mắt đã mệt mỏi vì căng thẳng, bước xuống đài Tinh Các, bỗng bắt gặp Thái tử đang say khướt.
Nghe thấy tiếng động, ngài liền nhào vào lòng ta.
"Không cho ngươi đi!"
Có vẻ ngài đã chờ ta ở đây từ lâu.
Ta ngoan ngoãn dừng bước, chỉ nghe giọng ngài đầy tủi hờn.
"Hôm nay, là sinh thần của Cô."
"Cô đã đợi ngươi ở dưới các thật lâu."
"Nhưng ngươi không đến."
Ta sững sờ.
Những ngày qua bận rộn theo dõi thiên văn, ta đã quên mất sinh thần của ngài.
Trước khi ta kịp mở lời, Thái tử đã ngắt lời ta bằng giọng trầm trầm.
"Cô không muốn nghe lời "xin lỗi"."
Hai bên đều im lặng.
Đây là sinh thần thứ mười bảy của Thái tử.
Kiếp trước, vào đúng năm này, ngài đã rơi xuống vực thẳm — bị phản bội, phế truất, giẫm đạp. Nhưng nay sẽ không như thế. Kiếp này sẽ không, và từ nay về sau, cũng sẽ không.
Thái tử nằm trong lòng ta nhắm mắt lại, dường như đã thϊếp đi vì men say. Ta nhẹ nhàng gọi cung nữ, định đưa ngài trở về. Nhưng bỗng nghe thấy tiếng ngài khẽ gọi.
"A Linh."
Ngài chưa ngủ.
Ta dịu dàng đáp: "Ta đây."
"Đừng đi với hắn, được không?"
"Ngươi muốn gì, Cô đều có thể cho ngươi."
"Đừng như vậy... Đừng bắt tay với cọp dữ."
Ta không trả lời.
Sắp rồi, Điện hạ.
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ kết thúc.
Vào ngày đại lễ cầu phúc, trời quang mây tạnh, không một gợn mây. Ta đứng trên đài cao của núi Triều Ca, dâng hương khấn nguyện. Đoạn Trường Phong khoác bộ khôi giáp bạc sáng lấp lánh, tay cầm thanh hắc kiếm nặng nề, uy phong lẫm liệt, múa những chiêu thức oai hùng. Chúng nhân đều phủ phục dưới đất, chỉ riêng Thái tử nhíu mày, ánh mắt dõi về phương trời xa.
Mọi chuyện thay đổi chỉ trong nháy mắt. Từ phía chân trời, một đám mây đen cuồn cuộn kéo đến.
Rầm!
Tiếng sấm nổ vang như xé nát không trung, không gió mà mưa trút ào ào.
Giữa đám đông phía dưới, bỗng có người kinh hãi thốt lên:
"Đoạn tiểu Hầu gia làm sao thế này?!"
Đoạn Trường Phong vừa mới múa kiếm, bỗng dưng ngã quỵ xuống đất, toàn thân co giật, khói đen mỏng manh tỏa ra từ khắp người. Thanh kiếm đen ta đã dày công chuẩn bị cho hắn cũng bị sét đánh gãy làm đôi.
Ta giả vờ hoảng hốt, vội vàng chạy đến:
"Tiểu Hầu gia, ngài làm sao vậy?"
Tóc của Đoạn Trường Phong dựng đứng cả lên, đôi mắt mở to đầy căm hận:
"Ngươi… dám!"
Ta nghiêng đầu, mỉm cười nhè nhẹ.
"Ta dám."
Mối thù sâu như biển, ngày nào cũng khắc ghi, chưa một giây phút nào dám quên.
Ta xoay người, vội vã quỳ xuống, kinh hãi kêu lớn:
"Ban ngày sấm sét, đây chính là thiên phạt!"
Những người ta đã sắp đặt từ trước lập tức phủ phục theo ta, đồng loạt cúi đầu khấn nguyện:
"Cầu xin thần linh nguôi giận!"
"Cầu xin thần linh nguôi giận!"
Lời khấn nguyện dần dần lan rộng, càng lúc càng có nhiều người cúi đầu cầu xin.
Cũng có người của Đoạn gia vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, lớn tiếng chất vấn:
"Thần nữ, đây là ngày lành tháng tốt ngươi chọn sao?!"
Nhưng tiếng nghi ngờ nhanh chóng bị nhấn chìm bởi lời xin tha lỗi rầm rộ của đám đông.