Chiếu Điện Hồng

Chương 28

"Ngươi tưởng ta không tìm được ngươi sao?"

Ta cầm chắc trường kiếm, nhìn Tiêu Triết đang mặt mày nhếch nhác, đầu tóc bù xù. Hắn đang ôm vết thương chảy máu không ngừng nơi bụng.

"Ngươi hận ta đến thế sao?"

Ta dùng mũi kiếm nâng cằm hắn lên.

"Ngươi còn nhớ, bảy năm trước, ta đã nói gì với ngươi không?"

"—Nếu ngươi không muốn sống trong tủi nhục, thì gϊếŧ ngươi cũng chẳng khó khăn gì."

"Ta là người luôn giữ lời."

Máu của Tiêu Triết gần như đã cạn kiệt, ánh mắt hắn trở nên điên loạn.

"Ta chỉ là không cam lòng!"

"Văn thao võ lược, ta có điểm nào thua kém Tiêu Kỳ?"

"Nhưng phụ hoàng sẽ không bao giờ để một đứa con của nữ nhân man di lên ngôi!"

Càng nói, hắn càng kích động, tựa lưng vào những viên gạch cũ phủ đầy rêu phong, liên tục ho khan.

"Vì vậy ngay từ đầu, ta đã không có tư cách tranh giành ngôi vị."

"Dù ta làm tốt đến đâu, dù Thái phó có khen ngợi ta bao nhiêu, phụ hoàng cũng chẳng bao giờ liếc nhìn ta!"

"Nhưng thứ mà ta khổ công tìm kiếm, tại sao Tiêu Kỳ sinh ra đã có?"

"Ngươi nói xem, ta không nên hận hắn sao?"

Ta khẽ nghiêng đầu, lạnh nhạt đáp lại.

"Sự oán hận của ngươi thì có liên quan gì đến ta?"

Người phụ ngươi, ngươi hoàn toàn có thể gϊếŧ người đó.

Chỉ là Thái tử chưa bao giờ phụ ngươi chút nào.

Điều ngươi không nên làm, chính là giẫm đạp lên tấm chân tình của người khác.

Ta hờ hững nói, "Còn nữa, ngươi cũng không thông minh như ngươi tự nghĩ đâu."

"Chỉ cần nhìn vào kế hoạch phản nghịch lần này, thật sự quá mức kém cỏi. Còn dám nói văn thao võ lược ngươi không thua kém gì điện hạ."

"Ngươi nói vậy, ta còn thấy ngượng thay cho ngươi."

"Ngươi thực sự chỉ là một kẻ kiêu ngạo, ảo tưởng, vô dụng."

Tiêu Triết tức giận đến mức nôn ra một ngụm máu.

"Ngươi!?"

Ánh sáng lạnh lẽo của thanh kiếm xuyên qua yết hầu hắn.

Tất cả đã đến lúc phải kết thúc.

Hoàng đế lâm bệnh không thể ra khỏi giường.

Trong cung lập tức truyền lệnh tổ chức một đại lễ cầu phúc, giao cho ta chọn ngày lành tháng tốt, lo liệu việc cúng bái này.

Những ngày gần đây, nốt chu sa trên cổ tay ta đã mờ nhạt đến mức gần như không thấy nữa. Lòng ta lúc nào cũng mơ hồ, luôn có cảm giác như khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị đưa trở lại tương lai.

— Thời gian không còn nhiều nữa.

Một giọng nói lặp đi lặp lại trong lòng ta, thời gian không còn nhiều.

Đêm ấy, ta lên đài cao ngắm mây, ngước nhìn trời đất, bỗng trong đầu nảy ra một kế hoạch.

Sáng hôm sau, ta đến phủ hầu gia.

Đoạn Trường Phong nghe xong ý định của ta, có vẻ không tin nổi.

"Ngươi nói, trong lễ cầu phúc, muốn ta lên tế đàn múa kiếm ư?"

Ta bình thản gật đầu.

"Thứ nhất, bệ hạ lâm bệnh nặng là do tà khí xâm nhập. Tiểu Hầu gia dũng mãnh phi thường, tất nhiên có thể trừ tà bảo hộ long thể."

"Thứ hai, tiểu Hầu gia còn nhớ lời ta từng nói chứ? Nếu ngươi và ta muốn kết thành phu thê, cùng hưởng trường sinh bất tử, tất nhiên phải tế cáo trời đất thần linh trước đã."

Đoạn Trường Phong bị lời ta nói làm cho xiêu lòng, lập tức đồng ý.

Hắn nhận lời dễ dàng như vậy, đương nhiên ta cũng phải đáp lại chút gì đó. Thanh kiếm của hắn đã gãy trong trận bình loạn, vì thế ta chuẩn bị tặng hắn một thanh kiếm tốt để hắn dùng khi lên tế đàn.

Tuy nhiên, ngày tổ chức đại lễ mãi vẫn chưa định được. Thái giám thân cận của Hoàng thượng đã thúc giục vài lần. Mỗi lần, ta đều dùng lý lẽ cao xa thần bí mà khéo léo từ chối.

Địa điểm được chọn là núi Triều Ca ở ngoại thành. Ta đêm đêm quan sát thiên tượng, chỉ để chọn ra một ngày lành tháng tốt. Lễ vật, y phục, đàn tế, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ngày đẹp mà ta sẽ quyết định.

Cuối cùng, vào một chiều tà, ta phái người đến Dưỡng Tâm điện báo tin.

— Chính là ngày mai.