Edit by NHT Chang
======
“Những kỹ năng trong trò chơi có khả năng được chuyển đổi từ những gì đã học trong thực tế, điều này hiện tại chỉ là giả thuyết của chúng ta. Để xác minh điều này, chúng ta cần tìm một số chuyên gia để kiểm tra.”
Sau khi nuốt một miếng mì gói, Vu Hi mới tiếp tục nói: “Cậu có quen ai trong lĩnh vực này không?”
Kiều An lắc đầu: “Không.”
Cô cũng không hỏi Vu Hi có quen ai không, vì câu trả lời chắc chắn là không.
Ngược lại, một trong những người theo đuổi Vu Hi là Thẩm Thừa Hoằng lại có mối quan hệ xã giao trong giới này. Gia đình Thẩm trước đây là một gia đình nổi tiếng về y học cổ truyền tại địa phương, nghe nói tổ tiên của họ từng là ngự y.
Gần một trăm năm trở lại đây, gia tộc Thẩm mới chia thành hai nhánh: một nhánh tiếp tục kế thừa ý chí của tổ tiên để cứu người, nhánh còn lại thì chuyển sang kinh doanh.
Nhưng Vu Hi không có cảm tình với Thẩm Thừa Hoằng, vì vậy bảo cô đi dò la thông tin cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Kiều An lại pha một bát mì gói khác cho mình, rồi cả hai người cắm đầu vào ăn.
Hai bát mì có lượng gần như nhau, nhưng bát của Kiều An sau khi ăn xong lại tăng thêm 5 điểm no, trong khi bát của Vu Hi ăn hết chỉ tăng có 1 điểm.
“Hay là cậu thử xem có thể xử lý chỗ thịt này không?”
Ăn xong, Vu Hi lấy ra một đống thịt từ trong túi.
Kiều An nhận lấy, nhìn sơ qua thì biểu cảm có chút khó tả, nhưng vẫn cố nén cảm giác không thoải mái mà mang thịt đi rửa rồi cắt nhỏ.
Chưa ai ăn thịt của Kobold (Yêu Quái Chó Đầu Người), nên Kiều An quyết định chế biến nó như cách làm thịt lợn.
Vu Hi nhìn cô từ gầm giường lấy từng lọ gia vị ra một.
Muối ăn, đường trắng, xì dầu, nước tương, dầu hào… Các loại gia vị phổ biến hầu như đều có trong chiếc hộp nhỏ này của cô.
“Có lúc không muốn ra ngoài mua cơm, cũng không muốn gọi đồ ăn, nên tự nấu chút gì đó để ăn thôi…”
Không đợi Vu Hi hỏi, Kiều An tự mình giải thích nguồn gốc của các loại gia vị này.
Một chiếc nồi điện nhỏ chỉ có thể chứa một lượng không nhiều, mà đống thịt Vu Hi lấy ra lại khá nhiều, nên phải làm từng phần một.
Vu Hi không có chút thiên phú nào về nấu nướng, nên cũng chẳng đến giúp cho rối thêm, chỉ lấy chút đồ ăn vặt vừa bổ sung độ no vừa nằm trên giường xem điện thoại.
Cả nửa ngày không động đến điện thoại, tin nhắn đã chất đống.
Ngay khi mở khóa, màn hình bị đơ mất hai giây mới phản hồi.
Vu Hi lần lượt đọc xuống từng tin nhắn.
Có lẽ vì vụ đánh boss không ẩn danh, nên hầu hết những người quen biết đều gửi tin nhắn hỏi thăm.
Trong số đó, gia đình họ Vu và bốn người được gọi là nam chính là những người sốt sắng nhất.
Cha ruột của cô, Vu Kiến Quốc, lại càng liên tục nhắn tin tới.
Vu Hi nghĩ một lúc rồi quyết định trả lời ông ấy. Tuy gia đình họ Vu chỉ là một hào môn hạng hai, nhưng vẫn có chút tài nguyên trong tay, và bây giờ cô vẫn còn giá trị với họ. Cô chắc chắn rằng Vu Kiến Quốc sẽ không làm gì cô chỉ vì cô đâm Vu Huyền Anh một nhát.
Ngược lại, một khi xác định rằng cô đã giành được “First Kill” (lần đánh boss đầu tiên), Vu Kiến Quốc có khi còn sẽ bắt Vu Huyền Anh phải cúi đầu xin lỗi cô.
Vu Hi: Ban ngày con để quên điện thoại ở nhà.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy hai giây thì một cuộc gọi video đến, màn hình hiện lên gương mặt tươi cười của Vu Kiến Quốc.
“Hi Hi à, con đang ở đâu? Trước đó nhà mình phái người đến trường đón con nhưng không thấy. Bây giờ ba lại bảo người đến đón con nhé?”
Khuôn mặt ông tràn đầy lo lắng, trông chẳng khác gì những người cha đang lo lắng cho con gái của mình.
“Không cần đâu ba.” Vu Hi lắc đầu: “Con biết mấy anh trai không thích con, nhưng ở trường con rất an toàn, ba và mẹ không cần phải lo.”
Vu Kiến Quốc thở dài, người hơi nghiêng một chút để lộ mấy người đứng phía sau: “Ba đã dạy dỗ anh tư của con rồi, nó là cái thằng trời đánh đó mà. Nếu nó nói gì khiến con buồn thì đừng để tâm, coi như nó đang nói nhảm là được.”
Trên ghế sofa ở phòng khách, sắc mặt của Vu Huyền Anh rất khó coi.
Dù cha đã nói rõ về lợi ích và gia đình tạm thời không thể trở mặt với Vu Hi, nên cả nhà vẫn phải nịnh bợ cô, Vu Huyền Anh vẫn không thể cúi đầu xin lỗi.
Vu Kiến Quốc thấy con trai làm ra vẻ chết không sợ nước sôi, liền tung một cú đá: “Cút, ba mẹ mày còn sống sờ sờ đây mà mày ngày nào cũng vác cái mặt xị ra dọa ai? Không muốn ở nhà thì cút, nhà họ Vu này cũng chẳng thiếu một đứa con như mày.”
Vu Kiến Quốc đá rất mạnh, khiến Vu Huyền Anh đau đến mức rít lên một tiếng. Mẹ của cậu, Lý Lan Phân, thấy con bị đau thì không chịu nổi, lập tức la lối om sòm.
Vu Lan Thời và mấy người khác lại bắt đầu can ngăn, cuối cùng kết thúc bằng việc Vu Huyền Anh bị Vu Bình Hoan kéo đi, chấm dứt màn kịch này.
Vu Hi ở bên này xem mà buồn cười.
Gia đình này diễn giỏi thật, nhất là Vu Kiến Quốc và Vu Lan Thời, hai cha con này mà không biết trước bộ mặt thật của họ, có lẽ cô đã bị cảm động trước sự bảo vệ của cha và anh cả rồi.
Đáng tiếc, diễn thì cũng chỉ là diễn thôi.
Trong phòng khách nhà họ Vu, Vu Kiến Quốc nhìn vào màn hình điện thoại, thấy sắc mặt bình thản của Vu Hi thì trong lòng không khỏi chùng xuống.
Từ khi cô con gái này trở về nhà họ Vu, ông đã phát hiện cô không hề thân thiết với gia đình. Dù mọi người có đối xử tốt đến mức nào, cô vẫn giữ thái độ hờ hững.
Trước đây vì các người thừa kế của bốn đại gia tộc đều tỏ ra hứng thú với Vu Hi, ông buộc phải dặn dò cả nhà phải chiều chuộng cô. Bây giờ cô lại đạt được “First Kill”, e rằng sau này sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.
Vu Kiến Quốc nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm hiền từ: “Được rồi, nếu con không muốn về thì thôi, con có thiếu ăn không? Trò chơi này sau khi đăng nhập, mỗi người đều có thanh đói bụng. Nếu không ăn gì sẽ bị suy yếu. Mẹ con có kỹ năng nấu ăn trung cấp, hôm nay làm rất nhiều món ngon, để ba thêm con vào danh sách bạn bè rồi gửi cho con một ít nhé?”
Vu Hi bật loa ngoài, bên kia, Kiều An nghe xong liền không nhịn được cười.
Cô điên cuồng gật đầu với Vu Hi, ra hiệu cô mau đồng ý đi.
Vu Hi cố gắng nhịn cười, trên mặt lại lộ ra vài phần cảm động: “Vâng, cảm ơn ba. ID của con là 3968. Con cũng có vài thứ muốn gửi lại cho mọi người. Đúng rồi ba ơi, sao mẹ lại có kỹ năng nấu ăn trung cấp vậy ạ?”
Vu Kiến Quốc thêm cô vào danh sách bạn bè rồi giải thích: “Ba cũng không biết, sau khi hiện thực hóa thành trò chơi thì tự động xuất hiện thôi. Nhưng anh cả đoán có lẽ là do mẹ con trước đây từng thi lấy chứng chỉ nấu ăn. Con còn nhớ tiệm thuốc mà nhà mình đầu tư cho một người thân không? Người đó có kỹ năng y thuật sơ cấp, có thể làm băng cầm máu. Hiện tại nhà không có đủ nguyên liệu, đợi đến khi tích lũy được nguyên liệu rồi, ba sẽ gửi cho con vài cái.”
“Vâng, cảm ơn ba.”
Vu Hi làm ra vẻ sắp khóc vì cảm động, tùy ý nói thêm vài câu rồi tìm lý do để cúp video.
Mở hộp thư ra, Vu Kiến Quốc thực sự đã gửi cho cô không ít đồ ăn, kèm theo một lá thư ngắn:
“Một ô túi đồ tối đa chỉ có thể xếp chồng 100 cái, nên ba chỉ gửi cho con hai loại đồ ăn. Nếu hết mà con muốn ăn thứ khác, cứ bảo mẹ con làm thêm cho. Bên ngoài nhớ tự bảo vệ bản thân, khi nào muốn về thì cứ về nhé.”
Vu Hi lấy đồ ăn ra rồi xóa luôn lá thư.
Cô đặt đồ lên bàn, Kiều An cầm một cái lên xem thử.
Bánh Bao Nhân Thịt Tươi: Tăng độ no 10 điểm (Lưu ý: Cần kỹ năng nấu ăn trung cấp)
Bánh Thủy Tinh Xíu Mại: Tăng độ no 10 điểm (Lưu ý: Cần kỹ năng nấu ăn trung cấp)
“Có vẻ như những kỹ năng liên quan đến cuộc sống này đúng là được chuyển hóa từ thực tế. Chỉ không biết làm thế nào để nâng cấp kỹ năng nấu ăn sơ cấp của mình.”
Đặt bánh xuống, Kiều An cảm thán.
Vu Hi hỏi: “Trong thanh kỹ năng của cậu không có điểm kinh nghiệm sao?”
Trước đây cô từng chơi rất nhiều game, kỹ năng sống thường phải tích lũy điểm kinh nghiệm để nâng cấp.
Kiều An lắc đầu: “Không thấy, hiện tại chỉ có mấy chữ Kỹ Năng Nấu Ăn Sơ Cấp trơ trọi thôi.”
“Có thể là phải kiếm thẻ kỹ năng, hoặc là được người chơi có kỹ năng cao hơn nhận làm đệ tử mới truyền thụ được!”
Vu Hi nói, rồi lấy ra mười cái bánh bao và mười cái xíu mại, dùng túi nhựa gói lại, đưa cho Kiều An: “Đừng ngại ít quá nhé, cậu biết nấu ăn mà, mấy cái này giữ để dùng khi cần thiết thôi.”
“Cảm ơn.” Kiều An không khách sáo, nhận lấy và cất luôn.
Vu Hi nằm xuống giường, kiểm tra lại toàn bộ vật phẩm trong túi.
Hai món trang bị cấp xanh lục thì cô tuyệt đối không muốn đưa đi, đồng tiền cũng vậy, những sợi dây đủ màu thì giữ lại sau này có thể dùng được.
Sau khi tìm đi tìm lại, cô dứt khoát gửi mấy thẻ thiên phú cấp C cho Vu Kiến Quốc, và kèm theo một lá thư thể hiện sự quan tâm đến cha ruột: “Hiện tại con mới chỉ đánh được mấy thẻ thiên phú này, nhưng con cảm thấy không thẻ nào tốt cả. Ba cứ lấy làm quà tặng người khác, đừng dùng cho bản thân. Đợi khi nào con đánh được thẻ kỹ năng cao cấp, con sẽ gửi lại cho ba và mọi người.”
Gửi xong tin nhắn, Vu Hi sắp xếp lại danh sách bạn bè, những người trong gia đình họ Vu, bao gồm cả Vu Huyền Anh và Vu Bình Hoan đều gửi lời mời kết bạn.
Vu Hi từ chối lời mời kết bạn của hai người này, còn lại thì chấp nhận hết.
Khi đạt được “First Kill”, cô đã chọn công khai, nhưng lại ẩn danh tính. Tất cả những ai kết bạn với cô chỉ có thể thấy cấp độ hiện tại, còn lại không có thông tin nào khác.
Sau khi xử lý xong mọi việc, trời bên ngoài đã tối, toàn bộ thịt Kobold cũng đã được chế biến xong, hai người chia đôi phần ăn.
Tắm rửa xong, cả hai lại nằm trên giường nghịch điện thoại như thường lệ.
Một ngày trôi qua, cơ bản mọi người đều đã chấp nhận thực tế rằng trò chơi này đã xâm nhập vào địa cầu.
Trên mạng, thông tin bùng nổ.
Có người hối hận vì không nạp tiền ngay từ đầu, tuy nạp vào không biết phải dùng thế nào, nhưng giờ kênh nạp tiền đã bị khóa, cảm giác như bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một.
Có người kể lại một ngày của mình với tâm trạng lo lắng, ba mạng sống mà đã mất hai mạng chỉ trong một ngày.
Có người nói mình nghe theo gợi ý của hệ thống, niêm phong cửa sổ, nhờ hiệu ứng bảo vệ tân thủ nên không có dị loại nào phá cửa xông vào.
Cũng có người khoe thẻ thiên phú cấp S, nhân tiện chiêu mộ thuộc hạ và người đẹp, đi theo người sở hữu thẻ thiên phú cấp S chắc chắn sau này sẽ gϊếŧ địch vô số, xưng bá một phương.
Vu Hi lướt web, mắt đảo nhanh như gió, cố gắng lọc những thông tin hữu dụng từ đống tin tức rác.
Lật mãi, một bài viết với độ hot không cao đập vào mắt cô.
Tiêu đề là: “Thị trấn người ngoài hành tinh đột nhiên xuất hiện, đoán xem bên trong có gì?”
Bức ảnh trên cùng là một bức ảnh động về một thị trấn phong cách phương Tây kỳ lạ, có thể thấy rõ bên trong có những người mặc trang phục rất kỳ lạ đang di chuyển qua lại.
======