Edit by NHT Chang
======
Vu Hi bật dậy như cá chép lộn mình ngồi phắt dậy.
“Sao thế? Có quái vật à?” Kiều An vừa ngái ngủ vừa bật tỉnh.
Vu Hi chuyển tiếp liên kết cho cô ấy, rồi tiếp tục đọc kỹ.
Các hình ảnh trong bài đăng đều khá rõ nét, người đăng bài hiện vẫn đang vòng quanh thị trấn chụp hình, không dám bước vào trong.
Dưới bài viết có người nghi ngờ đây là ảnh do AI tạo ra hoặc đã bị chỉnh sửa, nhưng ngay sau đó có chuyên gia đứng ra đính chính rằng những bức ảnh này không hề có dấu vết chỉnh sửa, thật đến không thể thật hơn.
Vu Hi lật từng tấm ảnh một.
Rất nhanh, cô đã phát hiện một số manh mối trong đó.
Thị trấn này có tiệm may, lò rèn, tiệm thuốc và còn một cửa hàng trông không giống với các cửa hàng khác.
Có lẽ do quá nhiều người nghi ngờ, chủ bài viết bực mình liền đăng luôn địa chỉ chi tiết lên.
Vu Hi biết địa điểm này, cách trường học của họ vài chục cây số, trước đây được quy hoạch làm khu biệt thự nhưng mới xây được nửa chừng thì chủ đầu tư bỏ trốn, khiến nơi này trở thành một thị trấn ma.
“Tôi định đi xem thử.”
Cô không chút do dự, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Lúc trước khi đưa bánh bao cho Kiều An, cô đã thử rồi, các vật phẩm khác nhau có thể được xếp chung vào một ngăn trong túi.
Vu Hi rất nhanh chóng đã thu dọn xong những thứ mình cần.
Kiều An thì vẫn còn do dự.
Vận may của cô ấy hôm nay không tệ, chỉ gϊếŧ được một con dị chủng đã rơi ra một thẻ thiên phú cấp A. Cô ấy không phải người tham lam, nên đã sử dụng luôn, nhưng hai dòng thuộc tính của thẻ này lại thiên về hỗ trợ, khiến cô ấy không muốn trở thành gánh nặng của người khác.
“Cậu cứ đi đi.” Kiều An suy nghĩ rất lâu mới quyết định không đi cùng.
“Được, có chuyện gì thì liên lạc ngay.”
Vu Hi cũng không khuyên thêm.
Cô thử gọi xe qua ứng dụng, nhưng đợi mười phút không ai nhận chuyến, đành cưỡi chiếc xe đạp điện của mình mà đi.
Đi hơn hai mươi cây số, đừng nói đến dị chủng, ngay cả con người cô cũng không gặp được mấy ai, thỉnh thoảng có thấy vài chiếc xe hơi cũng chỉ lướt qua như gió.
Khi xe điện hết pin, Vu Hi liền bẻ khóa một chiếc xe đạp dùng chung bên lề đường và tiếp tục đạp như điên.
Cô cảm thấy đôi chân mình sắp bốc cháy đến nơi thì thị trấn mới dần hiện ra trong tầm mắt.
Mặc dù thời gian khác nhau, ánh sáng khác nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra ngay, đây chính là thị trấn trong bài đăng.
Cửa vào thị trấn đã có một nhóm người đang chờ sẵn.
Vu Hi dừng xe lại rồi đi tới, mới phát hiện ra những người này gần như đều đang than thở.
Bởi vì lối vào bị bốn binh sĩ mặc đồ cổ trang, cầm trường mâu canh giữ ngăn lại.
Mấy binh sĩ này trông rất khó chịu, nhìn nhóm người tụ tập bên ngoài với ánh mắt đầy cảnh giác.
“Sao thế? Sao các cậu không vào?” Vu Hi tiến lên hỏi một cô gái có vẻ mặt hiền lành.
“Ôi, đừng nhắc nữa. Đám người này không hiểu tiếng của chúng ta, nói lải nhải cả buổi mà không ai hiểu được gì. Ban đầu còn định thử xông vào, nhưng đối phương không nói một lời liền ra tay, có một người… kia kìa, cái tên ăn mặc lòe loẹt ấy, bị một đòn là chết ngay.”
Cô nàng khẽ hất cằm về phía một góc.
Vu Hi liếc nhìn, quả thật ăn mặc rất chói mắt.
Do không thể vào thị trấn, những người chơi đến đây đều không cam lòng bỏ đi, đành ngồi nghỉ tại chỗ, một vài người thông minh hơn thì nhờ bạn bè gửi lều bạt đến, lập tức bắt đầu buôn bán tại chỗ.
Vu Hi ngồi xuống quan sát một lúc, thấy các vệ binh của thị trấn không xua đuổi người chơi, trong lòng cũng bớt lo hơn.
Cô suy nghĩ một lát, lấy ra bốn đồng vàng cầm trong tay, giơ nửa chừng để chứng minh mình không có ác ý, chậm rãi tiến đến gần trong ánh mắt đầy nghi hoặc và cảnh giác của bốn người lính canh.
“Ha ha, bao nhiêu người thế này còn không được, cô ta nghĩ mình giỏi lắm sao?”
“Chắc chết mà không biết chết thế nào.”
“Hay chúng ta theo vào chút xem? Đợi lát cô ta chết rồi mình còn kịp cướp đồ.”
“Thôi bỏ đi, anh không thấy cô ta đạp xe đạp dùng chung đến à? Đến cái xe cũng không có, thì rơi ra cái gì ngon lành được? Chưa chắc có nổi một thẻ thiên phú đâu…”
Thấy Vu Hi tiến lên, những người chơi khác lập tức buông lời mỉa mai, nhất là vài gã đàn ông trông không thân thiện, nói to đến mức sợ cô không nghe thấy.
Cô không thèm để ý đến bọn họ, tiếp tục đi tới.
Không biết có phải vì cô giơ tay lên hay do họ không cảm nhận được mối nguy hiểm nào từ cô, bốn binh sĩ không giống như người chơi tưởng tượng sẽ chĩa giáo đâm cô một nhát xuyên người.
Cô từng bước từng bước đi đến trước cửa thị trấn, dừng lại trước một kiến trúc tương tự như cổng chào, mở tay ra để lộ bốn đồng vàng trong tay.
Bốn binh sĩ liếc nhìn nhau, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng liếc mắt nhìn vào trong thị trấn, người lính đứng gần Vu Hi nhất như sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy bốn đồng vàng của cô, rồi bắt đầu lầm bầm nói một tràng.
Kiếp trước ở thời đại thiên tai, Vu Hi đã từng gặp rất nhiều người sống sót đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng thật sự chưa từng thấy ngôn ngữ nào giống như thứ mà bốn người lính này đang nói.
Thấy cô mặt ngơ ngác, đối phương cũng có chút sốt ruột, bắt đầu vừa nói vừa ra hiệu.
Nhưng không hiểu thì vẫn là không hiểu.
Cuối cùng, bốn người lính thở dài một hơi thật dài, làm động tác mời rồi nhường đường.
Vu Hi thử đưa một chân bước lên.
Tốt, không bị đâm xuyên bởi trường mâu.
Vừa bước vào thị trấn, đám người chơi phía sau đều ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt.
“Này! Cô em, cô em ơi, đừng đi mà…”
“Mỹ nữ, kết bạn không? Tôi tên là ID, thêm bạn đi, tôi có thẻ thiên phú cấp A, đi với tôi đảm bảo ăn ngon mặc đẹp…”
“Thêm bạn đi mỹ nữ, làm thế nào để vào được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ trả tiền mua tin này…”
Không ai ngờ Vu Hi thật sự có thể dễ dàng tiến vào thị trấn, nên cũng không có ai bám theo để nhìn rõ. Thêm vào đó, cô đã cố ý che giấu và động tác cầm lấy đồng vàng của vệ binh diễn ra quá nhanh, khiến đám người chơi bên ngoài không ai nhìn rõ được rốt cuộc cô vào bằng cách nào.
Vu Hi không để ý đến những tiếng sủa sau lưng, sau khi vào thị trấn liền chạy nhỏ quan sát xung quanh.
Thị trấn không lớn, gồm bốn con phố giao nhau tạo thành hình chữ Phong (丰).
Có lẽ do đã muộn, hai bên đường hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa.
Vu Hi đi một vòng, rất nhanh đã tìm thấy căn nhà trông khác hẳn với tất cả cửa hàng còn lại.
Phía trên cánh cửa có một dòng chữ to lấp lánh ánh sáng, trông vô cùng bắt mắt.
Vu Hi bước đến trước cửa, ngó vào bên trong, phát hiện đây là một đại sảnh nhưng bên trong không có ai, chỉ có ba bức tường không ngừng nhấp nháy những hàng chữ mà cô hoàn toàn không nhận ra.
Cô ngập ngừng một giây, rồi nhấc chân bước vào.
【Chúc mừng người chơi đã mở khóa Nhà Đấu Giá. Tính năng này chỉ có thể sử dụng bên trong Nhà Đấu Giá. Mỗi lần bán thành công vật phẩm, hệ thống sẽ thu 5% phí dịch vụ.】
Vu Hi hớn hở mở bảng thông tin ra xem, quả nhiên, hàng biểu tượng phía sau đã xuất hiện thêm một biểu tượng mới.
Vu Hi thử nhấn vào, ngay lập tức giao diện thay đổi.
Phía trên cùng của giao diện là ba lựa chọn: Mua bán, Đang chờ bán và Ký gửi.
Bên trái là một danh sách các loại mặt hàng.
Vũ khí, áo giáp, trang sức, công thức, kỹ năng, thiên phú…
Có rất nhiều danh mục san sát nhau, nhiều đến mức nhìn một lần cũng không thể xem hết được.
Bên cạnh danh sách là một ô tìm kiếm và các tùy chọn về phẩm chất cũng như nút tìm kiếm.
Những ký tự này thì Vu Hi đều đọc được, chúng là chữ Hán.
Nhớ lại mấy tên lính gác nói thứ ngôn ngữ kỳ quái mà cô nghe không hiểu nổi, Vu Hi cảm thấy đau đầu.
Cô thử gõ hai từ “phiên dịch” vào ô tìm kiếm, sau đó nhấn tìm kiếm.
Không ngờ lại thật sự tìm được.
Bộ dịch thuật sơ cấp: Chỉ có thể dịch được hai loại ngôn ngữ (Chú thích: Đây là vật phẩm cá nhân, không thể chia sẻ, mỗi người chỉ có thể kích hoạt một bộ dịch thuật duy nhất cùng một lúc, khi tắt đi sẽ ngay lập tức tự hủy).
Bộ dịch thuật trung cấp: Có thể dịch mười loại ngôn ngữ (Chú thích: Đây là vật phẩm cá nhân, không thể chia sẻ, mỗi người chỉ có thể sở hữu một bộ dịch thuật duy nhất cùng một lúc, khi tắt đi sẽ ngay lập tức tự hủy).
Bộ dịch thuật cao cấp: Có thể dịch mọi ngôn ngữ.
Ba loại này có giá lần lượt là 20 đồng, 2 đồng vàng và 50 đồng vàng.
Không thể dùng đồng thời với các bộ dịch thuật khác, khi tắt đi sẽ bị hỏng, chặn hoàn toàn đường lợi dụng lỗi (bug) của người chơi.
Vu Hi mua cho mình một bộ dịch thuật cao cấp, lấy ra từ hộp thư rồi kích hoạt ngay.
Sau đó, cô quét sạch nốt 500 bộ dịch thuật sơ cấp còn lại trong Nhà Đấu Giá.
Mua xong dịch thuật, cô không vội ra ngoài làm cò con bán lại ngay mà tiếp tục lục lọi Nhà Đấu Giá.
Trong đây có bán ba lô, nhưng không nhiều.
Tổng cộng có bốn loại kích thước, lần lượt là 5 ngăn, 10 ngăn, 15 ngăn và 20 ngăn.
Giá cả tăng lên theo cấp số nhân, loại rẻ nhất là ba lô 5 ngăn có giá 2 đồng vàng một cái, 10 ngăn thì 12 đồng vàng, 15 ngăn là 30 đồng vàng, còn ba lô 20 ngăn thì đắt hơn cả bộ dịch thuật cao cấp, lên đến 60 đồng vàng một cái.
Mỗi người chỉ có thể mang theo hai ba lô cùng một lúc.
Vu Hi liền mua ngay hai ba lô 20 ngăn.
Nhìn đống ba lô còn lại, cô nghiến răng một cái rồi dứt khoát mua hết 177 ba lô 5 ngăn và 68 ba lô 10 ngăn còn lại.
Sau đó cô lập tức gửi một tin nhắn cho cha cô, Du Kiến Quốc.
Vu Hi: Ba ơi, ba có rảnh không? Ba có quen ai cần mua ba lô không?
Vu Kiến Quốc gần như trả lời ngay lập tức: Có. Con có kênh để lấy hàng à?
Vu Hi: Vâng, cụ thể thì lát nữa con sẽ nói sau. Ba nhanh liên hệ khách đi, con sợ lát nữa ba lô sẽ bị người khác mua hết mất.
Vu Kiến Quốc: Được, có bao nhiêu ngăn và giá cả thế nào?
Vu Hi: Ba lô 5 ngăn giá 4 đồng vàng một cái, ba lô 10 ngăn là 24 đồng vàng một cái. Số lượng có hạn, ai đến trước thì có trước ạ.
Chuyển tay đã tăng giá gấp đôi, Vu Hi không cảm thấy tội lỗi chút nào.
Thị trấn này chắc chắn không phải thị trấn duy nhất, cô cũng không phải là người duy nhất đã nạp tiền, nhưng số người có thể vào thị trấn đầu tiên để kích hoạt Nhà Đấu Giá và có nhiều vàng trong tay chắc chắn không nhiều.
Việc cô cần làm bây giờ là tranh thủ thời gian ban đầu để kiếm tiền nhanh nhất có thể.
Có lẽ Vu Kiến Quốc đang bận đi hỏi khách, nên không trả lời ngay.
Vu Hi tiếp tục quét hết hàng trong Nhà Đấu Giá.
So với ba lô và bộ dịch thuật, số lượng sách kỹ năng trong Nhà Đấu Giá ít hơn nhiều.
Vì cùng loại sách kỹ năng sẽ tự động xếp chồng và chỉ hiển thị số lượng, nên những loại sách có trong kho là rất rõ ràng.
Vu Hi lại tiếp tục điên cuồng mua sắm, loại kỹ năng cấp thấp dưới 10 đồng vàng, cô mua sạch.
Trong thế giới này, có rất nhiều người giàu, thật khó mà nói được có những kẻ ngứa tay nạp bao nhiêu tiền ngay từ đầu.
Giai đoạn đầu trò chơi, ai cũng muốn mạnh hơn, những sách kỹ năng này chắc chắn không lo không bán được.
Số vàng trong túi ngày càng ít dần, cho đến khi con số tụt xuống còn ba chữ số thì cuối cùng Du Kiến Quốc cũng nhắn tin lại.
Vu Kiến Quốc: Hỏi xong rồi, có bao nhiêu cái?
Vu Hi: Ba lô 5 ngăn còn 177 cái, ba lô 10 ngăn còn 68 cái.
Vu Kiến Quốc: Số lượng này vẫn chưa đủ, nhưng tạm thời vậy đi.
Vu Hi: Vâng, ba ơi, có thể bảo họ trả tiền trước không? Ở đây con phải thanh toán trước thì mới lấy được hàng.
Vu Kiến Quốc: Không vấn đề gì, tiền ba đã gửi vào hòm thư cho con rồi, nhớ kiểm tra nhé.
Hệ thống lập tức thông báo rằng Vu Hi đã nhận được thư mới, Vu Kiến Quốc đã gửi qua tổng cộng 2340 đồng vàng, không thiếu một xu.
May mà trong hòm thư có tính năng nhận hàng một lần, Vu Hi lấy hết đống ba lô ra rồi gửi cho Vu Kiến Quốc, kèm theo đó là hoàn lại 96 đồng vàng.
Vu Hi: Ba ơi, con đã gửi hết ba lô qua rồi, giữ lại 4 cái để ba và mẹ dùng nhé, hehe, coi như con gái hiếu kính cho ba.
======