Tiểu Trong Suốt Câu Hệ [Xuyên Nhanh]

Chương 2.1: Tiểu trong suốt nhát gan trong truyện vườn trường (2.1)

Cô gái lần đầu tiên đi tỏ tình đương nhiên sẽ không có nhiều kinh nghiệm, khuôn mặt trắng nõn của cô ở dưới ánh mặt trời non mịn đến mức như là xuyên thấu, trên gương mặt sạch sẽ mang theo vẻ hơi mờ mịt.

Ngứa ngáy nơi đáy lòng càng nhiều làm sắc lạnh giữa mày của Thẩm Diệu càng đậm hơn, anh vội dời ánh mắt.

Dựa theo thói quen dĩ vãng, nếu anh đã từ chối rồi thì cũng nên trực tiếp xoay người về phòng học đầy lạnh lùng vô tình mới đúng.

Nhưng mà vào lúc này lại không biết vì sao, trong lòng nghĩ phải như thế nhưng chân lại không động đậy nổi, như là cắm rễ trên sàn vậy, không hề có nhúc nhích.

Ánh mắt sắc lạnh của nam sinh thật sự quá rõ ràng, làm người ta muốn bỏ qua cũng khó.

Cô gái cảm thấy hơi không được tự nhiên, cô nhấp cánh môi hồng nhuận lại, cái tay nắm thư tình từ từ thu về, sau đó thấp giọng nói: “Xin lỗi bạn học Thẩm, làm phiền bạn rồi.”

Giọng nói nhu nhược kiều mềm, mang theo vẻ xin lỗi và hơi mất mát làm trong lòng Thẩm Diệu chợt co rụt lại, tay đút trong túi quần nắm chặt, ánh mắt trông như không để ý chút nào cũng trở nên đen tối khó dò.

Mà loại ánh mắt như thế, Minh Oái cực kỳ quen thuộc.

Lúc này, sự yên tâm khi được từ chối trong lòng hình như cũng không che giấu nổi sự bất an chợt có nữa.

“Sắp vào tiết rồi, tôi về phòng học trước đây.”

Cô theo bản năng muốn trốn tránh ánh mắt của thiếu niên đối diện, tay nắm chặt cặp sách, trong lòng chợt dấy lên vài cảm giác bất thường, khuôn mặt vốn đang mỉm cười cũng trắng đi mấy phần, chỉ nói một câu đó đã chạy đi mất.

Làn váy đen trắng của thiếu nữ đong đưa theo gió, bước chân chạy vội còn mang theo vẻ hoảng loạn.

Chuông đi học vang lên, Thẩm Diệu lại vẫn còn đứng ở lớp cửa nhìn bóng dáng rời đi của thiếu nữ, ánh mắt đen tối như mực.

Tiết học thứ ba đã bắt đầu, người luôn luôn nghe giảng nghiêm túc như Minh Oái lúc này lại hơi thất thần, không hiểu sao cô lại nghĩ tới ánh mắt khi nãy thoáng qua của Thẩm Diệu.

Đồng tử đen nhánh, vốn chỉ là một màu sắc trầm lạnh sâu thẳm như biển sâu lại khiến cô có cảm giác nóng rực khó thở, như là một ngọn núi lửa bị ép dưới biển sâu tĩnh mịch.

Ánh mắt đó, cô đã quá quen thuộc.

Như một người tìm kiếm cây gỗ nổi trên mặt nước, Minh Oái rũ mắt xuống nhìn về phía 007 buồn ngủ đang nằm ở trong lòng ngực mình, thấp giọng hỏi ở dưới đáy lòng: “Thất Thất, có phải lúc trước cậu đã nói cốt truyện của thế giới nhỏ sẽ rất khó bị lệch đúng không?”

007 vùi đầu mèo vào làn váy của cô gái, nó nghe thế thì đánh tinh thần nâng đầu mèo lên nói: “Đúng thế, cho nên Oái Oái không cần phải lo lắng, thế giới nhỏ có Thiên Đạo ở mà, Thiên Đạo sẽ sửa mọi sai sót về đúng quỹ đạo, cho nên cô chỉ cần sắm đúng vai nhân vật ban đầu là được.”

Lời 007 nói làm cõi lòng hoảng loạn không ngừng của Minh Oái an tâm hơn mấy phần, cô sửa lại suy nghĩ, rồi sau đó hơi rối rắm: “…… Thất Thất, biểu hiện vừa nãy của tôi thế nào, có sai sót gì không?”

Cái cảm giác sợ hãi từ bản năng này làm Minh Oái không có biện pháp kháng cự, thế cho nên ở lúc cuối cô nhìn thấy ánh mắt của nam sinh đối diện thì đã bị dọa sợ tới mức chạy đi luôn.

007: “Oái Oái yên tâm, khi nãy ta không nhận được cảnh cáo nào của Thiên Đạo nên hẳn là không sai gì.”

Minh Oái gật đầu, lời của 007 vẫn khá có sức thuyết phục, chỉ là nghĩ đến thiếu niên khi nãy, không hiểu sao trong lòng cô vẫn còn hơi bất an……

Bên trong quán bar “Bóng Đêm”.

Căn phòng vốn như quỷ khóc sói gào lúc này đã được rửa sạch sẽ, căn phòng xa hoa lúc này chỉ tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu.

Mấy tên nhị đại mặc quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi nói cười rôm rả ở trên hàng ghế, trong đó mấy nữ sinh quần áo tươi sáng trang điểm cẩn thận với ánh mắt lưu luyến không ngừng ở trên người bốn nam sinh ngồi sô pha bên trong đó.

Các cô gái gia cảnh khá giả ấy đều đi theo mấy nhị đại đó đến đây, nhưng lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chàng trai nổi bật như vậy, bọn họ đều gương mặt phiếm hồng, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng.

Trên sô pha nửa vòng tròn to rộng có bốn nam sinh, mỗi một người đều ưu nhã điển trai, mỗi người một vẻ.

Nam sinh ngồi giữa gần bên trái trên người còn mặc đồng phục Lan Cao, thoạt nhìn tươi sáng như ánh mặt trời, lúc này đang cúi đầu nhìn điện thoại, tóc mái dài đến lông mày, mặt mày lười nhác, cảm xúc hình như không mấy vui vẻ.

Nam sinh phía bên phải thì khóe miệng ngậm ý cười, mặt mày ôn nhuận, đặt mình trong quán bar nhảy nhót lung tung những vẫn như một vòng trắng sáng sạch sẽ.