Lương Đệ Nàng Độc Hưởng Ân Sủng

Chương 3

Để ngăn cản mấy lời đồn đãi, Thái tử phi gọi ta đến, đánh cho hai mươi đại bản. Lấy cớ để chấn chỉnh kỷ cương.

Thật là, chuyện đó thì liên quan gì đến ta, toàn do đầu óc mọi người không trong sáng đó chứ.

Ta bị đánh vào mông, còn bị mất mặt, nằm úp trong cung của mình rêи ɾỉ khóc lóc.

“Nàng khóc trông xấu thật đấy.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn, là Thái tử.

Hắn ngồi phía trước giường ta, nhíu mày nói: “Thế này là sao?”

Sao? Còn chả phải vì hắn sao?

Hình như hắn nghĩ ra gì đó: “À, có phải vì hôm nay không đến ăn thịt với nàng không?”

“Người tới, mang thịt lên cho Từ lương đệ.”

Nhìn một bàn toàn là ngan nướng, vịt nướng, xúc xích, lạp xưởng mà ta đã ăn trong ba tháng trời nay.

Ta òa một cái, khóc còn to hơn lúc nãy.

Có lẽ trông ta khóc thương tâm quá. Hôm sau Thái tử quyết định mang ta ra ngoài đi săn.

Ta hỏi hắn sao Thái tử phi không đi, hắn nói Thái tử phi bị bệnh rồi.

Ta hỏi sao Thái tử phi lại bệnh, hắn nói là bị ta chọc giận.

Ta hỏi ta chọc nàng giận cái gì, hắn nói ta còn hỏi nữa sẽ mắc ta vào mũi tên, tống cho một con gấu đen nào đó cho nó làm bữa tối.

Ta không hỏi nữa, hắn lại hỏi vì sao ta không nói gì.

Ta phát hiện mình quá tốt tính, thái tử biếи ŧɦái nhường này mà ta còn không đánh hắn.

Thái tử nói: “Tối nay ta sẽ bắn về cho nàng một con nai, chúng ta cùng nhau nướng ăn.”

Nói xong hắn liền kéo cung.

Ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt của hắn, nửa khuôn mặt lấp lánh ánh sáng màu vàng kim.

Ta đột nhiên phát hiện tên Thái tử biếи ŧɦái này trông cũng sáng sủa đẹp trai ra phết.

—-Đáng tiếc, cũng chỉ được cái mẽ ngoài.

Thái tử bắn ra một tên, con nai bình yên vô sự.

Hai tên, con nai vẫn bình yên vô sự.

Tên đã hết sạch, con nai vẫn bình yên vô sự.

Ta an ủi hắn: “Không sao, không sát sinh cũng là mỹ đức.”

Thái tử trừng mắt với ta, hắn nói hôm nay nhất định phải bắt được nó.

Sau đó hét một câu “Giá!” rồi cưỡi ngựa chạy đi mất.

Ta đành phải “Giá” theo sau.

Khu săn bắn của hoàng gia cực kỳ rộng lớn, hai chúng ta “Giá” “Giá” một hồi thì chạy tới một chỗ quỷ quái vốn chẳng biết là chỗ quỷ quái nào.

Mà hoàn toàn không ngờ được là cuối cùng Thái tử cũng thành công bắt được con nai đó.

Nai thì bắt được nhưng đường về thì mất.

Ta và Thái tử mắt to trừng mắt nhỏ.

Có lẽ hắn cũng thấy hơi xấu hổ, bèn ho khan một tiếng rồi nói: “Chỗ này trông cũng đươc, bổn cung cố ý dẫn nàng tới đây cắm trại.”

Ờ phải, được lắm cơ.

Bên trái có ổ sói, bên phải có hang hổ.

Trên đầu có kền kền, dưới chân còn có rắn.

Đích thực là nơi cắm trại hoàn hảo—-cho bọn dã thú ấy cắm trại đánh chén chúng ta thì có.

Có lẽ Thái tử cũng thấy lời mình nói nghe vớ vẩn quá, liền an ủi ta: “Không sao đâu, chờ lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta ngay thôi.”

Năm canh giờ sau, ta an ủi hắn: “Không sao đâu, chờ lát nữa sẽ có quỷ tới tìm chúng ta chơi ngay ấy mà.”