Lương Đệ Nàng Độc Hưởng Ân Sủng

Chương 2

Chỉ trách lúc ra ngoài hào phóng quá, đưa hết tiền cho Tiểu Trương rồi.

Mắt thấy tình hình vô cùng xấu hổ, Xuân Nương đã tính tự thân đứng ra rồi, lại bỗng nghe thấy giữa bầu không vang lên một câu “Chậm đã!”

Một công tử áo trắng phe phẩy cái quạt nói: “Tiền cơm của vị cô nương này để ta trả.”

Anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là phân đoạn kinh điển.

Ta cảm động muốn rơi nước mắt, đang định bước lên lấy thân báo đáp thì thấy y nhìn Xuân Nương mà nói: “Không biết phải xưng hô cô nương như thế nào?”

Ta rất vui sướиɠ, cũng rất tuyệt vọng.

Xuân Nương đỏ mặt, nàng khước từ: “Đa tạ công tử, để chúng ta tự làm công trả tiền là được.”

Công tử áo trắng rất chi là lịch thiệp: “Cô nương dung mạo như hoa, sao có thể làm công được.”

Lại chỉ vào ta và nói: “Nha hoàn của cô nương còn khuynh quốc khuynh thành như thế, cô nương càng không thể hạ mình được.”

Tuy để chuồn ra ngoài ta ăn mặc có phần mộc mạc hơn Xuân Nương.

Nhưng vì câu khuynh quốc khuynh thành này, ta quyết định nói chân tướng cho y.

Ta thử nhắc y một câu: “Công tử thật là tinh mắt, thật ra ta mới là….”

Mới nói được nửa câu đã có người xen ngang: “Không, hãy để ta trả cho.”

Người đó lại nói: “Nữ nhân của bổn cung, ăn uống đương nhiên là do bổn cung trả.”

Bổn cung??

Ta rùng hết cả mình, vừa quay lại liền thấy được thái tử.

Mặt thái tử xụ ra một đống, chất vấn ta: “Tiền tháng này chưa phát hay sao?”

Ta đáp: “Phát rồi, nhưng cũng như chưa phát.”

Mặt hắn càng thối hơn, nói với người đằng sau: “Người tới.”

Xong rồi, ta lại phải ăn chay ba tháng nữa rồi.

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng lại thấy hắn nói: “Người tới, thưởng cho Từ lương đệ.”

“Thưởng cho nàng tiền tiêu trong ba tháng!”

Từ hôm đó trở đi, thái tử y như bị trúng tà.

Ngày nào cũng chạy tới viện của ta.

Tới rồi cũng chả ngủ với ta, ngày nào cũng tìm ta ăn cơm.

Ba tháng sau ta béo lên mười cân (~5kg), thấy thịt là buồn ói.

Thái tử thì không béo, hắn nói hắn ăn xong thì ra ngoài kỵ xạ, còn gập bụng các kiểu.

Hắn hỏi ta: “Giờ còn muốn ra ngoài ăn vụng nữa không?”

Ta chảy hai hàng nước mắt, hồn như bay về Tây Thiên.

Lẽ nào đây chính là giêc người moi tim trong truyền thuyết.

Từ sau lần trước thái tử hỏi ta, một lời đồn dần lan truyền khắp phủ thái tử.

Đồn rằng Từ lương đệ ra ngoài ăn vụng, bị thái tử bắt ngay tại trận.

Mà hay lắm, phiên bản quái gì cũng có. Nào là vụиɠ ŧяộʍ với đầu bếp, nào là vụиɠ ŧяộʍ với Tiểu Trương, còn có cái gì mà vụиɠ ŧяộʍ với Cửu Vương.

Quên nói, công tử áo trắng chúng ta gặp ở tửu lâu hôm đó chính là Cửu Vương.

Dạo này thái tử năng chạy sang chỗ ta, cũng dần dần khiến các cơ thϊếp khác bất mãn.

Tài nữ, vũ nữ và ca nữ đều rối rít tới cửa, vong ân phụ nghĩa kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta: “Cô thì biết gì? Dựa vào đâu mà thái tử thích cô như thế?”

Ta muốn nói lại thôi, nghĩ nửa ngày cũng phải công nhận ta chẳng biết cái quái gì cả. Thành khẩn đáp lại ta chẳng biết gì cả.

Sau đó trong phủ lại có tin đồn, Từ lương đệ cuồng vọng, Từ lương đệ tự đại, Từ lương đệ không chỉ cuồng vọng tự đại mà còn ăn vụng.