Sau Khi Xuyên Sách Ta Dựa Vào Làm Con Buôn Tình Báo Thành Thần

Chương 2

Cô rất thần bí rất hấp dẫn người khác, nhưng cũng thật sự khiến người ta rất không có cảm giác an toàn. Mỗi một người bạn trai cũ của cô cuối cùng đều chọn buông tay vì cảm giác giày vò ấy.

Cảnh Bội là một người yêu vô cùng hoàn hảo, xinh đẹp, dịu dàng, cẩn thận chu đáo, lại hài hước thú vị, trong mỗi mối quan hệ tình cảm, Cảnh Bội đều nỗ lực hết mình để đối phương cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ, kết quả cũng vì thế mà khiến người ta tổn thương đau tim. Tuy nhiên, có vẻ như cũng chính vì điều này, mỗi người yêu cũ của cô sau khi chia tay vẫn hết sức bảo vệ cô, chưa từng có ai nói một câu không tốt về cô, cô cũng trở thành người trong tim khiến người ta chán ghét trong lòng người bạn trai.

Quả nhiên, ba tháng sau, Cảnh Bội lại một lần nữa bị đá, chỉ là người đàn ông đá cô trông có vẻ khổ sở và tan nát cõi lòng hơn cô.

Cảnh Bội vừa thở dài, vừa tranh thủ rèn sắt còn nóng viết tiếp một tác phẩm mới.

Độc giả ào ào kéo đến, đồng thời bắt đầu đặt cược xem lần này sẽ viết được bao nhiêu chữ mới bỏ hố. Những độc giả tự cho rằng đã quen rồi, có thể đọc truyện với tâm trạng xem kịch, sau khi Cảnh Bội lại bỏ lại một câu “Mọi người chờ tui ở đây nha, tui đi mua quýt rồi về viết tiếp nhá” rồi biến mất, rồi lại một lần nữa không thể kiểm soát được tâm trạng, bùng nổ.

Biên tập viên: “Tại sao cô không lấp hố chứ? Không cần nói đến cảm xúc của nhiều độc giả, đó toàn là tiền không đấy!”

Cảnh Bội: “Nhưng khi viết đến đây, phần tiếp theo của câu chuyện đã phát triển đến hồi kết thúc trong đầu tôi rồi, trong đầu đã thoải mái rồi, không còn gì mới mẻ nữa, nên tôi lười viết ra.”

Biên tập hộc máu.

Ngay cả khi sở hữu khuôn mặt đẹp động lòng người dù chỉ mặc bao tải cũng không thể ngăn cản được sự oán giận của vô số độc giả trong suốt những năm qua, có lẽ chính vì như vậy, cho nên cô mới có thể xuyên vào thế giới trong sách do chính mình sáng tạo sau khi qua đời. Hơn nữa có vẻ như do không có kết cục, giống như một bức tường thời gian và không gian của một thời không khép kín, khiến nhiều thế giới hợp nhất với nhau, trở thành một thế giới lẩu thập cẩm.

Cảnh Bội ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, nhìn lên màn hình lớn trên tòa nhà đang phát thông báo cảnh báo người dân không nên ra ngoài một mình vào ban đêm, ở nhà đóng chặt cửa sổ, đề phòng kẻ lạ mặt gõ cửa. Lại nhìn cái l*иg giam thật lớn ở phía chân trời kia, ánh sáng mông lung thánh khiết phát ra từ bên trong l*иg.

Mặc dù không thể nhìn thấy vì khoảng cách quá xa, nhưng cô biết rằng một thiên thần sáu cánh đang bị xiềng xích dày cộm giam giữ ở đó. Trên đường cái cũng có một vài người mọc sừng trên đầu hoặc mọc đuôi trên xương cụt lẫn vào dòng người đang vội vàng đi làm, đi học.

Cô vừa khϊếp sợ vừa còn có tâm trạng nghĩ, chết như vậy có vẻ hơi mất mặt, bởi vì là do chuyện tình cảm đổ vỡ nên mới dẫn đến tai họa.

Người bạn trai mà cô quen lần này không bình thường, anh ta đẹp trai như vậy mà lại có thể lái xe lao xuống vách núi đưa cô tự tử cùng, anh ta sao lại nỡ lòng nào vì chút tình yêu này mà chết như vậy chứ?

Thôi bỏ đi, chuyện đã xảy ra rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Loài người trên thế giới này được chia thành hai loại: một là người lại giống*, hai là người bình thường. Sự tồn tại của người lại giống không phải do sự hợp nhất không gian và thời gian dẫn đến kết cục không có kết thúc, mà là vì trong một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo của Cảnh Bội đã có thiết lập như vậy, trong bối cảnh của tiểu thuyết này, cách đây hàng nghìn năm đã xảy ra sự hợp nhất vũ trụ lớn, dẫn đến nhiều sinh vật, hoặc là truyền thuyết, hoặc là chưa từng được biết đến, xuất hiện trong thế giới loài người.

(*người lại giống (người atavisme): raw là người phản tổ, nhưng từ này đã cũ lắm rồi nên mình dùng từ mới hơn, chỉ ‘Hiện tượng một số đặc điểm của tổ tiên xa xăm bỗng nhiên lại xuất hiện ra ở con cháu’, ví dụ như người có đuôi, cá heo có 4 vây…)