Lúc Cảnh Bội nhận được cuộc gọi của bạn trai, cô đang chơi mạt chược với các bác gái trong trung tâm hoạt động dành cho người cao tuổi, mái tóc đen dài xoăn xù rối bời, để mặt mộc, dưới mắt có quầng thâm nhẹ nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp kinh diễm ấy. Giống như mặt trời trên bầu trời, cũng tỏa sáng vạn trượng trong hoàn cảnh chướng khí mù mịt huyên náo.
Năm ngoái cô ngậm thuốc lá mặc đồ ngủ, chân thì co lên mang dép lê, đầu đội đầy lô cuốn tóc nhựa, tạo dáng đánh bài giống hệt bà Bao Tô trong phim điện ảnh của Châu Tinh Trì, rồi bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng, đã vậy còn lên hot search. Ngay từ đầu, mọi người chỉ ngạc nhiên vì cô trông vẫn đẹp dù trong tình trạng lôi thôi như vậy, sau đó thì mọi người nhận ra cô là ai.
Là một tác giả đại thần, một tuần trước cô nói với độc giả rằng mình xuống lầu ăn một bữa cơm rồi quay lại viết, kết quả là một đi không trở lại, các độc giả ngây thơ mới tới còn chưa biết là chuyện gì đang xảy ra, lo lắng đại thần nhà mình có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, kết quả quay đầu đã nhìn thấy đại thần nhà mình đang mê muội đánh mạt chược trên hot search, nhất thời vừa bị dung mạo xinh đẹp của đại thần làm cho ngỡ ngàng, vừa oán giận, chuyện gì thế này? Tại sao? Độc giả không đáng yêu bằng mạt chược sao? Bà có bản lĩnh chơi mạt chược, thì phải có bản lĩnh chơi độc giả chứ!
Cảnh Bội là tác giả đại thần luôn ở vị trí đứng đầu trong suốt thập kỷ qua, đã cho ra đời hơn mười tác phẩm dài ngắn, quyển nà cũng gây sốt và thu hút đông đảo người hâm mộ. Nhưng mà cô có một khuyết điểm rất đáng chê trách, đó là hay bỏ truyện giữa chừng, trong mười quyển ấy, chỉ có một nửa có kết thúc, và một nửa còn lại là do bản quyền được bán, các biên tập viên và nhân viên từ nhiều phía thúc giục nên mới miễn cưỡng viết ra. Một nửa còn lại, bởi vì cô không muốn viết thậm chí là từ chối bán bản quyền.
Độc giả vừa yêu vừa hận cô, thề rằng tuyệt đối không bao giờ đọc tác phẩm của cô nữa, nhưng đến cuốn sách tiếp theo lại không cẩn thận mà sa vào ‘hố truyện’ một lần nữa, rồi lại bắt đầu vừa chửi vừa nài nỉ tác giả ra chương mới, rồi lại bỏ đọc, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Biên tập viên của Cảnh Bội cảm thấy Cảnh Bội nhiều năm như vậy không bị độc giả đánh chết, ngoại trừ tài hoa quả thật khiến người ta bội phục của cô, thì còn nhờ vào khuôn mặt của cô, nhiều độc giả từng muốn ‘xử’ cô vì những tình tiết trong truyện, vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, cơn tức liền tiêu tan, nhịn không được tha thứ cho cô.
Nhan sắc như vậy, là báu vật nhân gian, đánh chết đi đáng tiếc quá đúng không? Không lấp hố cũng không phải không được, đăng nhiều ảnh tự sướиɠ đi.
Ngoại trừ cái tính hay bỏ dở giữa chừng, kỳ thật còn có một điểm bị lên án, anti fan cứ công kích cắn chặt không buông đó chính là, thái độ của cô đối với tình cảm có vẻ khá qua loa.
Tiếng lách cách của những con mạt chược va chạm vào nhau vang lên liên hồi, Cảnh Bội kẹp điện thoại di động, nghe được bạn trai ở đầu dây bên kia ẩn nhẫn hỏi: “Em hẹn hò với anh, có phải cũng là vì viết tiểu thuyết hay không?”
“Hả?” Cảnh Bội phát ra một tiếng kinh ngạc bối rối, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, bàn tay bày mạt chược trên tay dứt khoát lưu loát: “Em còn tưởng anh biết lâu rồi chứ.”
Chẳng phải trên mạng nó đã trở thành một meme rồi sao? Bạn trai của Cảnh Bội đều là tư liệu thực tế để cô viết tiểu thuyết mà thôi, mỗi mối tình đều giống như một cuốn tiểu thuyết của cô, cơ bản là không có kết thúc. Chỉ có một điều mà nhiều người không biết, đó là mỗi lần chia tay, người bị đá đều là Cảnh Bội.
“Anh cho rằng mình khác biệt.”
“Xin lỗi anh, anh muốn chia tay với em sao?”
Bên kia trầm mặc một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không.”
“Vậy buổi tối em qua tìm anh, em muốn gặp anh.” Giọng cô chứa đựng nụ cười, giọng điệu mềm mại tự nhiên pha chút lưu luyến, khiến người ta có ảo giác liếc mắt đưa tình, rõ ràng vừa rồi còn nói những lời lạnh lùng vô tình, khiến người ta không thể nào đoán được cô đang nghĩ gì.