Không Nổi Tiếng Thì Về Tu Tiên

Chương 8: ĐM! Cậu ta nghiêm túc kìa!

Hồ Tàng ho khan, bày ra tư thế mà anh cho là nên có, cao ngạo nói: “Nơi này không tiện nói chuyện, cậu theo tôi.”

Tô Tiện liền ngoan ngoãn cùng Hồ Tàng đi vào một tiệm cà phê, vì muốn nói chuyện nên bọn họ đặc biệt chọn một góc an tĩnh.

Hồ Tàng ngồi xuống xong quen cửa quen nẻo gọi cho mình một ly cà phê, Tô Tiện chỉ nhìn lướt qua thực đơn mà người phục vụ đưa đã kiên định nói: “Tôi uống nước lọc là được.”

Hồ Tàng cũng mặc kệ cậu, chờ người phục vụ đi khỏi mới hất cằm: “Nói tôi biết cậu có tài nghệ gì.”

Tô Tiện vắt hết óc suy nghĩ xem những kỹ năng nào có thể liên quan đến "tài nghệ" trong miệng Hồ Tàng, sau đó nghẹn ra một câu: “Tôi có thể xướng kinh.”

Hồ Tàng: “……”

Hồ Tàng trầm mặc một lát mới nói: “Được rồi, biết hát.”

Tô Tiện sửa đúng lại: “Xướng kinh.”

Hồ Tàng cảm thấy thật quá sức chịu đựng, anh quyết định chủ động xuất kích, hỏi Tô Tiện: “Biết chơi kiếm không?”

Tô Tiện gật đầu, này cũng coi như là kỹ năng cơ bản. Sau đó cậu liền nghe Hồ Tàng nói thầm: “Về sau lại luyện tập một chút, cũng coi có thứ để bán.”

Cậu này Tô Tiện không hiểu, tự nhiên cũng không biết đáp lại như nào, chỉ nhìn Hồ Tàng.

Hồ Tàng cảm thấy không có gì để hỏi nữa, anh nhìn khuôn mặt Tô Tiện được ánh năng bên ngoài cửa kính sát đất chiếu rọi, trông không giống thật chút nào thì cảm thấy chỉ cần bán mỗi thứ này là đủ.

Lòng Hồ Tàng vừa vui vừa buồn, cái thế giới xem mặt đáng chết này.

Phàm nhân đều là một đám nông cạn!

Hồ Tàng tâm tình phức tạp nói với Tô Tiện: “Diệu Tinh chuẩn bị quay một tiết mục tìm kiếm tài năng mới, đến lúc đó tôi sẽ báo danh cho cậu.”

Tô Tiện gật đầu, chờ Hồ Tàng nói tiếp.

Hồ Tàng lại không nói gì nữa, anh còn đang đắm chìm trong nỗi ưu thương "phàm nhân chỉ xem mặt", thậm chí còn ảo não rằng mình tìm tới tìm lui thế mà lại tìm về một nhóc đạo sĩ! Ôi, tức giận quá!

Tô Tiện thấy anh không nói lời nào đành phải tự mở miệng hỏi: “Tiền lương tính như nào?”

Hồ Tàng giận dữ: “Không đòi tiền cậu đã là không tồi rồi!”

Tô Tiện vừa nghe vậy liền đứng lên bỏ đi, thiếu chút nữa Hồ Tàng không ngăn lại được, nhanh chóng sửa lời: “Đừng! Tôi đùa thôi! Thu nhập của minh tinh rất cao!”

Lúc này Tô Tiện mới thận trọng ngồi về chồ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Hồ Tàng giống như muốn xem anh có phải đang nói dối hay không.

Hồ Tàng đã ăn mệt một lần nên biết thu liễm hơn, xem như anh đã nhìn ra, nhóc đạo sĩ trước mắt này không có một tí ước mơ làm minh tinh nào, người ta thuần túy là vì kiếm tiền thôi.

Hồ Tàng nghĩ một lúc mới hỏi Tô Tiện: “Cậu muốn bao nhiêu?”

Anh cũng muốn nhìn xem dã tâm của tên nhóc đạo sĩ tham tiền này lớn đến mức nào!

Ngữ khí Tô Tiện kiên định vô cùng: “Một ngàn, thấp nhất là 800.”

Hai ngày nay cậu cũng không phải đi lang thang vô ích, cậu đã thấy được nhiều chỗ ở rẻ hơn, ở gara hoặc tầng hầm ngầm chỉ hai ba trăm đồng tiền. Nếu một tháng có thể kiếm được 800 thì đã đủ cho cậu sinh sống rồi.

Hồ Tàng: “……”

ĐM! Cậu ta nghiêm túc kìa!