Cặp mắt híp của Hồ Tàng trừng lớn, cái gì vừa xảy ra vậy! Một hồ ly đã tu luyện ngàn năm như anh chẳng lẽ lại mắc mưu tên đạo sĩ này sao?!
Nhưng nếu không phải mắc mưu thì vừa rồi anh đã làm gì?
Hồ Tàng trợn mắt, bối rối nhìn chằm chằm Tô Tiện, muốn hỏi có phải cậu ta đã làm cái quỷ gì đúng không nhưng rồi lại cảm thấy ý tưởng này thật vớ vẩn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tô Tiện lại dùng sự quyết đoán giống khi nói lời cự tuyệt lúc nãy, nhanh chóng hỏi: “Có thể nói cụ thể hơn không?”
Hồ Tàng: “???”
Hồ Tàng ngẩng đầu nhìn trời, hoài nghi rằng lần đầu tiên bị từ chối có phải ảo giác của mình hay không. Anh ta thậm chí còn thầm tra xét quanh người, muốn xem thử vừa rồi có phải mình bị mê hoặc hay không, bất quá nửa điểm dấu hiệu anh ta cũng không tìm được.
Trong lòng anh tuy có nghi hoặc nhưng linh đài trong suốt, không hề có dấu hiệu bị mê hoặc.
Rất giống như lúc nãy anh thật sự là tự mình đi đến rồi hỏi lại một lần!
Tộc cáo vốn am hiểu thuật mê hoặc, bẩm sinh đã nhạy bén đối với loại công pháp này. Hồ Tàng tự tin dưới bầu trời này vô luận là thần thánh phương nào cũng không thể không lưu lại dấu vết sau khi mê hoặc anh, càng miễn bàn là tên đạo sĩ trước mắt anh còn rất trẻ.
Nhóc con này khẳng định ngay cả chân thân của anh ta cũng không nhìn ra được đâu!
Cho nên…… Thật sự là tự anh bước tới hỏi???
Tô Tiện thấy bộ dáng hoài nghi nhân sinh của Hồ Tàng thì có hơi chột dạ. Vừa rồi thật ra cậu đã vận dụng Tồn Chân làm ít thủ đoạn, nhưng không phải loại thủ đoạn mê hoặc tâm trí để thao túng người khác của hồ ly trong truyền thuyết, mà là xuất phát từ bản tâm xuất phát để dẫn động chú pháp.
Lúc nãy khi Tô Tiện nhìn Hồ Tàng, trong lòng cậu đang mặc niệm khẩu quyết, hỏi xem trong lòng người này còn nguyện ý muốn cậu tìm hiểu một chút show tìm kiếm thần tượng hay không……
Nếu Hồ Tàng đã thay đổi ý định thì đương nhiên sẽ không có một màn vừa rồi.
Đây cũng là lần đầu Tô Tiện làm như vậy, chủ yếu là vì trước đó đã cự tuyệt quá quyết đoán. Hơn nữa với những hành động cậu vừa làm thì có lẽ hồ ly trước mặt đã biết thân phận đạo sĩ của cậu. Tinh quái và các tu sĩ cơ hồ là quan hệ đối lập trời sinh, tuy rằng biết tình huống bây giờ không giống ngày xưa nhưng khác đến mức nào thì Tô Tiện lại không quá rõ.
Cậu đã nghĩ khả năng cao là không được, ai ngờ hồ ly tinh này tuy có đôi mắt híp và, biểu tình mê man nhưng lòng dạ lại rộng lớn hơn cậu tưởng nhiều.
Tô Tiện hổ thẹn vô cùng, cảm thấy mình đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng hồ ly.
Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Tô Tiện không khỏi mang theo chút thẹn thùng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hồ Tàng, chờ anh nói cụ thể.
Thật ra Hồ Tàng cũng rất muốn mở miệng hỏi rốt cuộc có phải Tô Tiện phá rối hay không, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, anh ta lại cảm thấy ý nghĩ của mình quá buồn cười.
Nếu thật bị một nhóc đạo sĩ đùa nghịch thì anh ta còn mặt mũi chắc!
Khẳng định là ảo giác, nhất định là vậy!