Nhật Kí Công Lược Của Hoa Nhỏ

Chương 5

[5% rồi, chỉ mới một buổi tối, cậu đã chiếm được 5%, Dương Tự cậu thật tài giỏi.]

Nói xong hệ thống vui vẻ giơ hai tay like cho thiếu niên.

Nghe hệ thống khen thiếu niên ngước khuôn mặt xinh đẹp lên trời đắc ý.

"Sau này sẽ cho mi thấy nhiều hơn vậy nữa, không cần quá khen."

"Vương phi làm gì vậy?" Tần Chính từ ngoài cửa phòng đi vào nhìn thấy Dương Tự ngước mặt lên trời cười hì hì vô cùng ngu ngốc không nhịn được liền cất giọng hỏi.

Nghe có người khác đến, Dương Tự lấy lại phong độ nhưng ý cười vẫn còn trên má cậu.

"Nhìn trần nhà đó."

Nói xong cậu, giơ ngón tay chỉ lên lên nhà.

Thấy cậu chỉ lần trần nhà, 2 vị thị vệ đang trốn trên nóc liền run sợ.

Thích khách Thập Tứ đang trốn trên nóc nhà thầm nghĩ: "Vương phi đúng là cao siêu, hôm nay y được Vương gia cử đi giám sát vương phi, mới lẻ vào thì bị phát hiện rồi?"

Nói rồi Thật Tứ đưa mắt ra hiệu với vị còn lại tên là Thật Thập Ngũ

"Sao? Bay xuống dưới không? Vương phi thấy rồi?"

Thấy Thật Tứ đưa tính hiệu Thập Ngũ lắc lắc đầu xoay lại nói với Thập Tứ.

"Chúng ta cứ ở đây đi, vương gia chưa có hành động gì, chúng ta chờ ngài ấy đã."

Hai người gật gật đầu hiểu ý nhau.

"Vương phi cũng thấy họ à?" Lúc nói chân mày của Tần Chính chau lại nhìn khá nghiêm trọng.

Lúc này trong lòng Dương Tự đã tạo ra nhiều câu hỏi.

[Ai? Họ là ai? Ai lại trên nóc? Bay trên nóc nhà? Ma? Ma hả? Hắn nhìn thấy ma sao?]

Càng suy nghĩ càng tiêu cực lúc này Dương Tự đã run như cầy sấy tay cầm đũa định gắp thức ăn cũng rớt xuống bàn.

Nhìn thấy cậu run như vậy Tần Chính lại nói.

"Thấy bọn họ thì thấy thôi! Ta có trách phạt vương phi đâu, sao vương phi lại sợ như vậy?"

Lúc này hình ảnh ma quỷ trong đầu cậu càng ngày càng hiện rõ, ngước lên nhìn Tần Chính.

"Vương gia không sợ?"

Nghe vậy Tần Chính thoáng lên vẻ nghi ngờ.

"Họ là người của ta, chỉ đến bảo vệ vương phi không hại gì cho cơ thể đâu nên đừng lo."

Nói xong câu này, Tần Chính hứng được ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Dương Tự.

[Đối tượng công lược biết đều khiển âm binh sao này công lược thành công, ai mà ăn hϊếp dám đạp lên mình thì đừng có trách sao hoa lại ác.]

Nghĩ đến đây Dương Tự cũng không sợ nữa lại còn cười vui vẻ nhìn về Tần Chính làm hắn say mê trong nụ cười của cậu. Hắn lại nghĩ:

[Có vẻ hắn đã không còn sợ hãi những người ta phái đi theo dõi cậu nữa, có vẻ cậu không ngốc như vậy.]

"Vương phi ăn cơm sao? Ta ăn cùng được không?"

Thấy người kia mở lời Dương Tự cũng không keo kiệt mà vui vẻ nhìn về phía người hầu.

"Lấy cho ta thêm một bộ chén nữa."

2 người cùng nhau ăn uống khung cảnh vô cùng hài hoà. Dung phi định ghé vào dùng cơm cùng cậu thấy cảnh hạnh phúc của phu thê mới cưới không khỏi mỉm cười rồi quay lưng đi.