Gia Thiện

Chương 13

Không còn ai nghi ngờ tính thật giả của Hoàng nữ nữa.

Tai họa qua đi, việc xây dựng lại toàn bộ đã tiêu tốn gần hai tháng.

Đợi đến khi tất cả ổn định trở lại, lúc ta thu quân hồi kinh đã qua ba tháng kể từ ngày xuất phát.

Toàn bộ những chuyện xảy ra ở Vĩnh Châu đều được truyền tới Kinh thành.

Khi ta vào thành, dân chúng hoan hô, thi nhau cúi lạy.

Thánh thượng chuẩn bị yến tiệc, lấy danh nghĩa ăn mừng.

Ta theo sư phụ đi vào điện, nhìn thấy một người bên cạnh Thánh thượng khiến ta không thể tin nổi.

Người đó là Kỷ Tuyết Vi.

Vì sao nàng ta lại ngồi bên cạnh Thánh thượng chứ?

Thánh thượng chú ý thấy ánh mắt của ta, ông ấy vỗ nhẹ lên tay Kỷ Tuyết Vi.

“Hoàng nữ rời kinh lâu như vậy, có lẽ chưa biết chuyện trẫm và Thục phi.”

Lục Hoàng tử đảo mắt, giành việc giải thích cho ta:

“Hai tháng trước, Thánh thượng gặp ám sát trong trường săn, may mà có Thục phi nương nương, cũng chính là muội muội của Hoàng nữ anh dũng lao tới, chặn một mũi tên cho Thánh thượng.”

“Hơn nữa vì ngăn cản hung thủ, nàng còn bị r/ạ/c/h lên mặt. Thánh thượng thấy áy náy, cảm thấy nữ tử bị thương ở mặt thì khó có thể lập gia đình, thế là quyết định tứ hôn cho nàng.”

Lục hoàng tử vừa nói, vừa giơ hai ngón tay lên, ghép lại gần nhau.

“Trùng hợp hơn là, Thục phi nương nương ái mộ Thánh thượng đã lâu, ngươi nói xem có phải là nhân duyên trời định hay không?”

“Tiểu Lục!”

Thánh thượng tức giận khiển trách Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử bĩu môi với ta, rồi lại ngồi xuống.

Xem ra Kỷ Tuyết Vi tiến cung trở thành Thục phi có đả kích rất lớn với hắn.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, trước khi Kỷ Tuyết Vi vào cung, mẫu phi của Lục hoàng tử là phi tần được sủng ái nhất.

Kỷ Tuyết Vi không lên tiếng, chỉ thẹn thùng tựa vào bên vai Thánh thượng.

Ta rũ mắt khom người hành lễ:

“Thần tham kiến Thục phi nương nương!”

Kỷ Tuyết Vi vui vẻ ra mặt:

“Xem tỷ tỷ kìa, thật là xa cách.”

Thánh thượng bật cười, cho mọi người ngồi xuống.

Trong bữa tiệc, Thánh thượng gắp thức ăn cho nàng ta mấy lần.

Kỷ Tuyết Vi cũng đắc ý khoe khoang với ta.

Ta đỡ trán, chỉ đành cúi mặt dùng bữa.

Đúng lúc này, bên trên truyền đến tiếng kinh hô hỗn loạn.

Ta ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Kỷ Tuyết Vi đang che miệng nôn khan không ngừng.

Trong đầu ta chợt hiện lên một suy đoán.