Gia Thiện

Chương 12

Những cuộc bàn tán tương tự như thế không ngừng vang lên trong thời gian đợi chờ dài đằng đẵng.

Ta đứng giữa đám người, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, trên người tràn ngập phong thái tiên nhân.

Theo thời gian dần trôi, bầu không khí ở thành Vĩnh Châu càng lúc càng trở nên căng thẳng.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi lưỡi đ/a/o sắc bén treo trên trời cao, chờ thanh đ/a/o ấy tuyên án sống ch/ế/t.

Cuối cùng, một trận rung chấn dữ dội truyền đến, nhà cửa lay động, mái ngói cuốn bay.

Mọi người choáng váng, ngã quỵ xuống đất.

Thật sự có động đất như lời tiên đoán!

Động đất như cơn sóng ập tới, mọi thứ trong thành sụp đổ trở thành một đống hỗn loạn, tiếng kêu gào thảm thiết nối tiếp nhau vang lên không ngừng.

Như thể địa long trở mình khiến cho xã hội loài người đầy những thương tích loang lổ.

Giờ khắc này, sinh mệnh con người nhỏ bé hệt như loài sâu kiến.

Thành Vĩnh Châu sầm uất phồn hoa trong nháy mắt đã trở thành một đống hoang tàn.

Cũng may mà mọi thứ đã có chuẩn bị từ trước.

Tuy rằng có thương vong, nhưng cũng không nhiều như kiếp trước.

Còn về nhà cửa tài sản thì chỉ có thể từ từ dựng xây lại.

Trận động đất đến cũng nhanh, biến mất đi cũng nhanh.

Cùng lúc đó bầu trời như nứt ra một kẽ hở, ánh chiều tà chiếu rọi xuống mặt đất.

Ta ngẩng đầu nhìn trời cao, tia sáng vụn vặt chiếu trên mặt ta.

Vết bớt trên gò má bắt đầu lóe sáng, ánh lên kim quang!

Có người đúng lúc ngước mắt lên nhìn thấy cảnh tượng này bèn hô lên:

“Trời ban! Đây chính là món quà trời ban!”

Tiếng hô hào của gã làm kinh động đến mọi người, cứ thế họ đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Đúng vào lúc này, kim quang biến mất.

Vết bớt trên mặt ta cũng dần dần mờ đi.

Trong chớp mắt, làn da mịn màng bóng loáng, vết bớt trên mặt đã biến mất không còn dấu vết!

Khâm sai đại thần từ Kinh thành theo đến chợt lẩm bẩm:

“Mất rồi, vết bớt phượng hoàng đó đã tan biến rồi.”

Cùng lúc khi giọng nói ông ta vang lên, dân chúng quỳ sụp dưới đất hô to:

“Thiên mệnh Hoàng nữ! Thiên mệnh Hoàng nữ!”

Giờ đây, Kỷ Tuyết Vi không thể nắm thóp điểm yếu để uy hϊếp ta nữa rồi.

Lúc này đây ta cũng ý thức được, kiếp này không chỉ có hai tỷ muội bọn ta được sống lại.

Những người dân đã ch/ế/t trong tai họa kiếp trước cũng đã chào đón một cuộc đời mới.

Sau khi ngày hôm nay kết thúc, hầu như mọi người đều biết vết bớt trên mặt Hoàng nữ đã bị ông trời lấy đi.