Thanh Âm Từ Tâm Hồn

Chương 14

“Cốc cốc——”

Vẫn bất động.

Giải Hằng Không nheo mắt lại, đột nhiên có một cảm giác hoang đường.

Hắn đang làm gì vậy? Dỗ trẻ con?

Hay là… cứ gϊếŧ quách đi rồi bỏ chạy cho rồi.

Hắn nghĩ như vậy nhưng tay vẫn tiếp tục gõ một đoạn tiết tấu ngắn, đó là mã Morse chuyên dùng của Bồ Câu trắng, là chữ cái riêng lẻ đơn giản nhất.

Giải Hằng Không để ý thấy tai Tống Chiếu Ẩn hơi cử động, mắt hắn sáng lên, lặp lại nhịp điệu này, một lúc sau, Tống Chiếu Ẩn quay đầu lại đối diện với ánh mắt của hắn rồi chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

Khuôn mặt hốc hác đó khuếch đại trước mắt Giải Hằng Không, thậm chí có thể nhìn rõ lông mi của y, rất dài và hơi rủ xuống, giống như mái tóc của y vậy, đã phai màu và bạc trắng từ tận gốc, xinh đẹp đến mức khác thường.

Thật ra nếu nhìn kỹ thì đường nét trên khuôn mặt y vẫn như trước, chỉ là nét mạnh mẽ trên đó đã bị bệnh tật che đi mất, tăng thêm một chút mềm mại, đột nhiên khiến cho Giải Hằng Không nhớ lại đêm gió tuyết mười một năm trước, khi hắn bị mắc kẹt dưới lòng đất và phân hoá thành alpha——

Trong cơn đau đớn do sự va chạm dữ dội của pheromone, hắn dường như đã nhìn thấy một đôi mắt xanh xám vừa lạnh lùng vừa mềm mại như vậy.

Giải Hằng Không bỗng nhiên thay đổi ý định——

Đưa y ra ngoài, sau đó nhốt lại trong cái l*иg của chính hắn, dường như cũng khá thú vị.

Tống Chiếu Ẩn bị tấm kính ngăn cách nên không biết Giải Hằng Không đang nghĩ gì, y lặng lẽ nhìn Giải Hằng Không một lát, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt đến đốt ngón tay đang tì lên tấm kính của hắn, sau đó mới chậm rãi quay trở lại. Lúc đối diện với ánh mắt của Giải Hằng Không một lần nữa, y hơi nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Giải Hằng Không lại gõ một chuỗi tiết tấu khác dài hơn chuỗi trước đó, đây là một câu hỏi. Tống Chiếu Ẩn dường như không nghe thấy, thu tầm mắt lại trong khuôn mặt vô cảm, xoay người để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.

“…”

Sau đó, cho dù Giải Hằng Không có gõ thế nào thì Tống Chiếu Ẩn cũng không có phản ứng gì với hắn nữa, chưa được mười mấy giây mà lòng kiên nhẫn của Giải Hằng Không đã hoàn toàn cạn kiệt.

“Mở cửa.” Giải Hằng Không mở miệng nói: “Tôi đi vào.”

Ở đây không có ai khác ngoài hắn nhưng có vài người đang đứng trước màn hình giám sát trong phòng thí nghiệm. Nghe thấy câu này, Lâm Na mở to mắt, cô không mở cửa mà nhìn về phía giáo sư Donner, giáo sư Donner cũng hơi ngạc nhiên trước yêu cầu của Giải Hằng Không, không chú ý đến giọng điệu như ra lệnh này của hắn mà đang cân nhắc đến lợi và hại của việc để Giải Hằng Không đi vào.

Mấy giây sau, giáo sư Donner gật đầu: “Mở ra đi.”

“Giáo sư, mặc dù hiện tại M001 trông có vẻ rất ôn hoà, nhưng anh ấy…” Lâm Na hơi do dự, cô đã tận mắt chứng kiến sức phá hoại của M001 khi điên lên, dưới tình huống chưa thu thập được bất kỳ dữ liệu nào mà tuỳ tiện cho người đi vào, hệ số nguy hiểm không thua gì việc một con thỏ đi vào hang của một con sói đang nghỉ ngơi lấy lại sức.

Nhưng quả thật là không thể trì hoãn thêm được nữa, không ai biết khoảng thời gian ôn hoà ngắn ngủi này sẽ kéo dài bao lâu, nếu không có dữ liệu thì thí nghiệm không thể tiếp tục.

Tiếng cửa kính chống nổ mở ra cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Tống Chiếu Ẩn một lần nữa, ánh mắt của y đột nhiên trở nên sắc bén trong chốc lát rồi lại nhanh chóng biến mất, nhìn chằm chằm vào cửa kính đã mở, không có chút hành động thiếu suy nghĩ nào.

Giải Hằng Không đang đứng ở cửa, vừa ngửi thấy mùi gỗ hổ phách nồng nặc kia thì làn da sau gáy bắt đầu nóng lên, hắn thả lỏng vai gáy không rõ ràng lắm, sau đó mới nhấc chân bước vào.

Trên màn hình điện tử trong phòng thí nghiệm, con số trong cột ghi pheromone trong phòng quan sát đang tăng lên nhanh chóng khiến cho cảm xúc của Lâm Na vô thức trở nên căng thẳng, nhưng thoáng thấy ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm đối tượng thí nghiệm trong màn hình của giáo sư Donner, Lâm Na cũng không đóng cửa lại.

Đúng là không nên coi thường sức áp chế của pheromone cao cấp có nồng độ cao đối với đồng loại, nhưng vẻ mặt của Giải Hằng Không lại rất bình tĩnh, hắn thật sự giống như một beta không ngửi được mùi pheromone, tiếp cận Tống Chiếu Ẩn từng bước một.

“Tống Chiếu Ẩn.” Giải Hằng Không hỏi: “Anh có quen tôi không?”

Tống Chiếu Ẩn không trả lời, y nhìn Giải Hằng Không tới gần, cau mày lộ ra một chút cảnh giác nhưng lại bị thay thế bằng sự tò mò nhiều hơn.

“Anh nhớ ra tôi.” Bước chân của Giải Hằng Không dừng lại, nở nụ cười vui vẻ trên mặt, ngay sau đó hắn đã nghe thấy Tống Chiếu Ẩn vẫn luôn im lặng lên tiếng: “Cậu là ai?”

Có lẽ là vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói của y hơi khàn, tốc độ nói rất chậm nhưng sự nghi hoặc lại là thật.