“Thế thì không còn gì vui nữa.” Giải Hằng Không cười nhạt nói. Ánh sáng xanh trên màn hình phản chiếu vào mắt hắn, khiến cho ánh mắt hắn trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Xem con người như chuột bạch, đã giẫm sự lương thiện xuống dưới bùn từ lâu nhưng có một số người vẫn muốn vốc nắm bùn đó lên, tô điểm, gói ghém rồi nhét vào l*иg ngực, giả vờ như mình còn lương tri, vì đại nghĩa, vì lý tưởng cao đẹp của nhân loại.
Còn một số người thì lại lạnh lùng triệt để, không hề để ý đến trái tim trống hoác, thậm chí còn không thèm giả vờ.
Annie liếc hắn một cái, trong lòng đột nhiên ớn lạnh, như thể một chút lòng lương thiện mà cô lấy ra đã va vào một tảng băng.
Tống Chiếu Ẩn quá đặc biệt.
Giải Hằng Không không có quyền hạn để hiểu hết về toàn bộ tiến trình thí nghiệm của y nhưng mấy ngày mai phục này vẫn thu được không ít tin tức. Ví dụ như cuộc nổi loạn nửa tháng trước là do Tống Chiếu Ẩn đột nhiên mất khống chế gây ra, không chỉ phá hủy một vài dữ liệu bí mật mà còn gây thương tích cho rất nhiều nhà nghiên cứu, chính A Xuân đã chế ngự y bằng cách tiêm thuốc thử EVO thế hệ thứ hai đã được cải tiến, khiến cho y ngủ say ổn định.
Bộ dạng như tượng gỗ này của Tống Chiếu Ẩn sở dĩ không bị cưỡng ép thu thập dữ liệu là vì đây là lần đầu tiên sau khi tiêm thuốc mà y vẫn duy trì được trạng thái bình tĩnh và ổn định. Đây là bước đột phá lớn nên giáo sư Donner cần kiểu gen của y trong thời gian bình tĩnh, chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi cũng có thể khiến cho virus trong cơ thể y thay đổi.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng bước ngoặt lại nằm trên người Giải Hằng Không.
Ngày hôm sau, chiếc vòng tay thuộc về “Tần Không” đã nhận được quyền hạn, có thể vào phòng quan sát cùng Annie để quan sát đối tượng thí nghiệm với số hiệu F017 đã được tiêm thuốc thúc đẩy phân hoá FAC-1. Đứa trẻ vẫn đang trong giai đoạn chưa phân hoá kia đang tiến hành việc kiểm tra cần thiết và tiếp xúc vỗ về.
Giải Hằng Không đứng trước phòng quan sát số 3 nhưng ánh mắt đã bay đến phòng quan sát số 1, khoé mắt vẫn đang ghi nhớ các lỗ thông gió có kích thước chưa đến một tấc vuông trong phòng quan sát.
Trước khi rời đi, hắn đi ngang qua phòng quan sát số 1, người ngồi yên lặng bên trong dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn nên đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Hai người chỉ nhìn nhau như vậy, Tống Chiếu Ẩn giống như một con rối không có sức sống, ánh mắt dán chặt vào hắn, thậm chí ngay khi Giải Hằng Không tiến về phía trước thì ánh mắt của y cũng sẽ chuyển động theo, giống như trong mắt chỉ có mình hắn.
“…”
Biểu cảm của Giải Hằng Không trở nên quái lạ, đứng đó không nhúc nhích, mấy giây sau lại đột nhiên mỉm cười. Tống Chiếu Ẩn ở bên trong nhìn hắn cười thì cau mày khó hiểu, như thể vừa tò mò vừa nghi hoặc.
Nhìn thấy vẻ mặt của y, Giải Hằng Không càng cười tươi hơn.
“Sao vậy? Không.” Lâm Na nghe thấy tiếng cười thì đi tới.
Giải Hằng Không lắc đầu nhưng tầm mắt vẫn chưa rời đi, cứ nhìn chằm chằm vào cái người hoàn toàn không giống trong ký ức của hắn qua tấm kính.
Con gà Z yếu ớt đúng thật là hàng hiếm.
“Anh ấy có hứng thú với anh.” Lâm Na đương nhiên đã chú ý đến ánh mắt trong phòng quan sát, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Trông anh ấy có vẻ như… rất thích anh.”
Giải Hằng Không cười nhạt, nheo mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, nói ra một chữ không phát ra tiếng: “Z.”
Tống Chiếu Ẩn không có phản ứng gì mà cứ nhìn Giải Hằng Không không rời mắt. Sau khi cánh cửa màu bạc đóng chặt lại, y mới thu tầm mắt lại, quay lại giường ngồi xuống, mười giây sau lại đột nhiên ngước mắt lên liếc nhìn camera giám sát ở đối diện y một cái.
Bởi vì một chi tiết nhỏ như vậy mà giáo sư Donner nhìn Giải Hằng Không như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức bảo hắn vào phòng quan sát lần nữa.
Vì thế công việc của Giải Hằng Không đã có sự thay đổi… ngồi xổm bên ngoài phòng quan sát số 1 và đọ mắt với Tống Chiếu Ẩn ở cự ly gần. Nhưng lần này, Tống Chiếu Ẩn lại không để ý đến Giải Hằng Không mà nhìn chằm chằm vào máy cảm biến trong góc tường, bên cạnh quả cầu thủy tinh là một lỗ thông gió cỡ một tấc vuông.
“Tại sao cậu ấy không nhìn cậu nữa?” Giáo sư Donner cào mái tóc Afro bạc trắng như rơm của mình một cái.
Lâm Na suy nghĩ một lát: “Có phải là do chúng ta cũng ở đây không?”
“Có thể.” Giáo sư Donner như được khai sáng, kéo Lâm Na đi: “Chúng ta ra ngoài trước, để bọn họ ở riêng đi.”
Giải Hằng Không: “…”
Ở riêng qua tấm kính chống nổ.
Tuy nhiên, sau khi Donner và Lâm Na rời đi, Tống Chiếu Ẩn vẫn không thèm liếc nhìn Giải Hằng Không dù chỉ một cái.
“Cốc cốc——”
Giải Hằng Không gõ lên tấm kính, Tống Chiếu Ẩn vẫn bất động.