Thanh Âm Từ Tâm Hồn

Chương 2

Dù sao cũng không phải là lần đầu làm chuyện này nữa, Doug lập tức hiểu ý Elise, cậu nói: “Lúc người phát hành gửi lệnh thưởng cũng tiện tay bỏ tiền thưởng vào đám mây, tài khoản của người đó đã bị em ẩn đi rồi. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, tiền thưởng sẽ được gửi trực tiếp từ tài khoản iCloud đến tài khoản riêng do người nhận nhiệm vụ cung cấp mà không đi qua tài khoản nội bộ của Bồ Câu Trắng.”

“Giỏi lắm.” Trong mắt Elise hiện lên ý cười, vỗ sau gáy Douglas: “Làm không tệ.”

Biểu cảm của Doug hơi khô khan, không biết nghĩ đến gì mà dùng vẻ mặt lúng túng liếc nhìn Elise.

“Sao thế?” Elise hỏi.

“Chuyện đó, thật ra em vẫn cảm thấy lệnh treo thưởng lần này hơi kỳ lạ.” Doug nhỏ giọng nói, thấy Elise nhướn mày bèn nói tiếp: “Chỉ nói là mang đối tượng thí nghiệm ra ngoài nhưng lại không nói là mang đi đâu, đưa cho ai, thậm chí ngay cả cái nơi gọi là viện nghiên cứu Mạn Đức này cũng hơi kỳ lạ, em đã tìm kiếm khắp web đen nhưng lại không có bất kỳ thông tin nào về viện nghiên cứu, có lẽ nào là giả không, hoặc là một cái bẫy?”

Elise nhìn cậu vài giây, khoé miệng đột nhiên cong lên nở một nụ cười: “Cũng coi như không ngốc lắm, nhưng mà… chuyện này thì có liên quan gì?”

“…”

Doug lại càng khó hiểu, ngơ ngác nhìn Elise, chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn xuống lầu của alpha đột nhiên lạnh đi.

Ngón cái tay trái của cô ma sát với một miếng da màu bạc kim loại trên cổ tay phải, đó là một thiết bị cố định xương được chế tạo bằng kim loại đặc biệt, dùng khi khung xương bị tổn thương, chỉ có thể duy trì được tay phải để sử dụng hàng ngày.

Vào lần đầu Doug gặp Elise, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là một bàn tay như vậy, cuộc sống luôn ở trước họng súng thời trẻ khiến cho cơ thể cô bị thương ở nhiều chỗ, gân và xương ở tay phải bị gãy vụn và nghiền nát, vì chấn thương này mà năm đó mới giải nghệ và trở thành nhân viên liên lạc.

“Những người như chúng ta vốn là những con bạc đi trên mũi dao, cũng chẳng khác gì bọn họ.” Elise nói.

Doug: “……”

Được thôi, những con người trà trộn trong trong bóng tối này thật sự coi tiền bạc như mạng sống. Cũng không có gì ngạc nhiên khi Elise muốn tìm một người có năng lực phi phàm như K, từ đó mà tỷ lệ chiến thắng sẽ cao hơn.

Trong phòng đột nhiên thoang thoảng xuất hiện một chút mùi băng tuyết lạnh lẽo, Elise hơi ngước mắt lên, ánh mắt tập trung vào alpha trẻ tuổi vừa bước vào cửa ở dưới lầu. Vị khách mặc một chiếc áo gió cổ đứng màu đen, dáng người cao thẳng, khí chất riêng biệt, một nửa sườn mặt lộ ra càng bắt mắt hơn, giống như hạc giữa bầy gà trong một đám alpha tốt xấu lẫn lộn.

“Đến rồi.” Elise nói với Doug: “Chuẩn bị sẵn tài liệu đi.”

“Vâng!” Nhìn thấy người dưới lầu, sắc mặt Doug lập tức trở nên rộn ràng hơn.

Elise đặt ly rượu xuống, cuộn chiếc khăn choàng lụa đã trượt xuống khuỷu tay lên rồi đi xuống cầu thang với một phong thái điệu đà, đi thẳng vào một căn phòng riêng trong góc, nơi sát thủ có mật danh K đang ngồi bên trong.

Cô bước đến đối diện alpha, ngồi xuống: “Uống chút gì không?”

“Sao cũng được.” K, cũng chính là Giải Hằng Không. Hắn tháo găng tay ra ném lên bàn tròn, tiện tay vỗ tuyết rơi trên vai xuống.

Elise quét mắt nhìn vết máu vẫn còn chưa khô trên găng tay của hắn, ra dấu tay cho bartender bên ngoài, một lúc sau, trên bàn tròn xuất hiện một ly rượu vải thiều và khăn nóng.

“Đơn của thống đốc đó à?” Elise hỏi: “Cậu vẫn đích thân đi?”

“Ừm.” Giải Hằng Không cầm khăn mặt chậm rãi lau đi vết máu vô tình vấy lên cổ tay, cho đến khi sạch sẽ trở lại thì lông mày hắn mới giãn ra, thậm chí khóe mắt còn hiện lên chút ý cười: “Chỉ là không ngờ thống đốc này cũng là loại óc lợn, bảo kể chuyện mà cũng không kể được.”

Elise: “…”

Có được mấy người vẫn còn tâm tư kể chuyện cho cậu khi bị dí súng vào đầu đâu hả?

Dù sao cũng đã làm nhân viên liên lạc cho hắn được năm năm, Elise cũng xem như hiểu một chút về Giải Hằng Không, ngoại trừ những người đã chết dưới tay hắn ra thì cũng chỉ có cô là người duy nhất biết về đam mê điên rồ độc nhất của Giải Hằng Không đó là trước khi gϊếŧ người rất thích bảo mục tiêu kể một câu chuyện.

Câu chuyện không hay thì tâm trạng hắn cũng sẽ không tốt, cách chết đương nhiên sẽ không dễ chịu. Elise hiểu rõ tính cách thất thường của Giải Hằng Không, nhìn hắn cười thế thôi chứ ngay giây sau đã có thể gϊếŧ người không chớp mắt, vậy nên cô đi thẳng vào vấn đề: “Thù lao là 80 triệu. Quy tắc cũ, cậu bảy tôi ba.”

Vừa dứt lời, Doug vừa nãy đi vào theo đã bật máy tính lên, chiếu nội dung ba chiều trước mặt hai người.

Tiền thưởng 80 triệu tệ Khu vực Mới.

Nội dung nhiệm vụ Đột nhập vào viện nghiên cứu Mạn Đức, lấy đi đối tượng thí nghiệm M001.

“Cứu người?” Giải Hằng Không chỉ quét mắt một cái, sau đó nhìn Elise, mỉm cười hỏi: “Chị thấy tôi có giống một người có lòng hảo tâm không?”