Mộ Phù Ngọc vừa bước chân xuống xe ngựa, một đám người đã quỳ đầy mặt đất ngay trước cửa Túc Vương phủ.
"Cung nghênh Vương gia hồi phủ!"
Mộ Phù Ngọc đáp lại bằng giọng ấm áp.
Triệu quản gia của Túc Vương phủ cung kính tiến lên, nghĩ rằng Vương gia vừa bãi triều trở về, lúc này có thể đã cảm thấy đói bụng, liền nói.
"Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn truyền thiện bây giờ không?"
Mộ Phù Ngọc nhìn lão nhân gia đứng trước mặt có dáng vẻ hiền lành khéo léo và ăn mặc đúng mực, nhớ lại những ký ức về quan hệ giữa nguyên chủ và người này, nở một nụ cười trên môi.
"Bản Vương không ở nơi này trong suốt mười năm, Vương phủ nhiều việc vặt đã làm Triệu quản gia vất vả rồi."
Triệu quản gia vội vàng xua tay nói không dám nhận.
"Vương gia nói gì vậy, có thể được làm nô tài cho Vương gia đã là phúc khí của lão nô."
Mặc dù từ lúc xuyên qua đến nay đã mười năm chưa hề hồi Vương phủ một lần, nhưng Mộ Phù Ngọc có ký ức của nguyên chủ, khi nhìn thấy toà phủ đệ này, trong đầu dĩ nhiên đã nhớ lại tất cả các ký ức liên quan đến Vương phủ.
Bước vào khuân viên đình viện của Vương phủ, sân viện mang theo hương sắc cổ kính tinh tế, dưới chân là những bậc thang hành lang cong dài uốn lượn, ngẫu nhiên sẽ gặp vài cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy luồn lách trong sân, từng bụi cây xanh tươi và bụi hoa nở rực rỡ.
Mộ Phù Ngọc nghĩ đến việc về sau mỗi ngày đều sẽ được ở trong một đình viện có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, buổi chiều có thể thưởng thức một bầu rượu ngon hoặc chén trà thơm, ngồi ngắm mây xanh trên trời bồng bềnh trôi qua, cuộc sống nhàn nhã vô lo vô nghĩ, nghĩ đến thôi mà đã thấy thật thoải mái và hạnh phúc biết bao!
Đáng tiếc là trời không chiều lòng người, vừa đến buổi trưa mà mây đen đã che phủ kín cả mặt trời, bầu trời xanh thẳm cũng bị trùm lên một tầng bóng mờ.
Mây đen che trời, mưa bão như sắp sửa trút xuống, gió lạnh thổi qua khiến tất cả hoa cỏ trong khu vườn đều ngã trái ngã phải.
Thôi vậy, hôm nay tình thơ ý họa xem chừng là không được, tốt nhất vẫn là về trạch viện nghiên cứu cốt truyện thôi.
Sau khi đã cho lui hết đám hạ nhân, Mộ Phù Ngọc ngồi ở trước bàn sách, trên tay còn cầm một quyển sách, thỉnh thoảng lật sang trang.
Nếu như lúc này có người đi ngang qua, liền sẽ cho rằng Vương gia bọn họ đang đọc sách, nhưng thực sự có đọc sách hay không, đoán chừng cũng chỉ có một mình trong lòng Mộ Phù Ngọc tự biết.
Dùng sách để ngụy trang, một người một chim ỷ vào việc bốn phía xung quanh không có ai, quang minh chính đại bắt đầu xem lại cốt truyện.
Mộ Phù Ngọc đã dành hết cả một buổi chiều để xem đoạn phim chiếu cốt truyện kia, vừa xem vừa bình phẩm vừa cảm thán.
Đây là tiểu thuyết đại nữ chủ, đương nhiên cũng sẽ khai thác góc nhìn từ nữ chính.
Đầu tiên, câu chuyện kể về năm năm sau ngày tận thế, nữ chính Nam Cung Vãn Tình nhận được một nhiệm vụ tìm kiếm và cứu hộ, đến thành phố Ánh Sáng để giải cứu một nhóm người. Nhóm lính đánh thuê của nữ chính đã thành công xâm nhập vào thành phố Ánh Sáng và giải cứu thành công mục tiêu nhiệm vụ.
Chỉ là đến khi đội lính đánh thuê đi ngang qua một khu rừng, mười phần xui xẻo lại gặp một đám châu chấu biến dị che trời lấp đất, mà số lượng châu chấu biến dị vô cùng khổng lồ, bọn chúng không có gì là không thể ăn không thể gặm, phàm là những nơi châu chấu biến dị đi qua, đều không còn một cành cây ngọn cỏ.
Vì để cho đồng đội có thể an toàn rời đi, nữ chính cố gắng bọc hậu giúp kéo dài thời gian, chỉ là số lượng châu chấu biến dị thật sự quá nhiều, mà sức lực mỗi người lại có hạn.
Đạn pháo dùng hết rồi, dị năng cũng đã tiêu hao cạn, nhưng nàng là đội trưởng Hoa Hồng Đỏ của chiến đội, nàng có trách nhiệm bảo hộ đội viên của mình, dù là phải trả giá bằng cả tính mạng.
Nữ chính trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là ngăn cản đám châu chấu biến dị này, nàng liều mình uống thuốc dị năng cuồng bạo, hướng đến đám châu chấu biến dị, mỉm cười lựa chọn tự bạo linh hạch. Một dị năng giả cấp bảy tự bạo có sức công phá tương đương với một viên đạn siêu mạnh cỡ nhỏ phát nổ.
Một đám mây hình nấm màu đen từ từ bay lên, vô số châu chấu biến dị chết trong tích tắc, tan biến thành bụi ngay trong nháy mắt.