Sau Khi Trùng Sinh, Trẫm Có Khả Năng Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 16

Đã thề độc một lần, nếu bây giờ lại thề nữa thì chắc chắn ký chủ sẽ không tin, thậm chí ngay cả chính chim nhỏ cũng không tin nữa kìa. Cõ lẽ, nó nên giả chết một lúc, xoay người ngã ngửa ra, tỏ vẻ đáng thương một tí, chắc chắn ký chủ sẽ bỏ qua cho nó.

Đúng rồi, cứ làm như vậy đi: [Ôi! Sáng nay dậy sớm quá, ôi ôi chóng mặt quá, xỉu xỉu.]

Nói xong, quyết tâm nằm giả chết.

Mộ Phù Ngọc hạ tầm mắt, thản nhiên liếc sang, ghét bỏ mà chỉ trích: “Giả tạo”

Một con chim mà còn biết chóng mặt nữa, cái kỹ thuật diễn xuất giả trân này thực sự coi thường trí tuệ người xem.

Đông Lâm Phong lại một lần nữa nghe được Mộ Phù Ngọc nói hắn không muốn tạo phản, trong lòng liền suy đoán nhất định là Mộ Phù Ngọc có bất đồng với tinh quái kia. Đông Lâm Phong nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ngọc* đeo trên ngón tay cái như có điều suy nghĩ.

*Kiểu nhẫn ngọc được các Hoàng đế đeo trên ngón tay cái, được gọi là “ban chỉ”, là dạng nguyên khối ngọc, chứ không phải dạng nhẫn có đính viên ngọc, ngoài ra kiểu nhẫn này còn có thể làm từ da, gỗ, kim loại,…

Bãi triều, Mộ Phù Ngọc liền bị một đám đại thần vây quanh thành tầng tầng lớp lớp, quen hay không quen đều tiến đến hàn huyên chúc mừng.

Mộ Phù Ngọc đều đối đãi hòa nhã, mỉm cười chào hỏi với những vị đại thần đồng liêu*, mặc dù hắn không quen những quan viên này trong kinh thành, nhưng lần đầu lạ lần sau quen, chỉ cần nói chuyện phiếm vài câu thì sẽ dần trở nên quen biết, dù sao hắn còn phải lựa ra mấy vị đồng minh “cùng chung chí hướng” từ trong những vị đồng liêu này.

* Đồng liêu: những người cùng nhau làm quan trong triều đình.

Vì vậy, vào thời điểm này, một chút ngoại giao cơ bản vẫn rất cần thiết.

Ngay lúc Mộ Phù Ngọc đang tích cực xây dựng mạnh lưới quan hệ, Tào Đức Vinh lại đi tới bẩm báo.

"Vương gia, Tôn thái y đang đợi ở Vinh Hoa Điện."

Mộ Phù Ngọc nghe vậy, liền nói.

"Cảm tạ Tào tổng quản đã truyền lời, làm phiền Tào tổng quản trở về báo Tôn thái y một tiếng, nói rằng thân thể của ta đã hồi phục, ta sẽ không qua đó nữa."

Tối hôm qua hắn uống hết một chén thuốc, đến đêm ra chút mồ hôi, bệnh phong hàn của hắn đến buổi sáng đã gần như khỏi hẳn. Mọi việc đều ổn, đương nhiên không cần mời Tôn thái y lại đến bắt mạch cho hắn làm gì, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến việc mau chóng hồi Vương phủ, về địa bàn của mình để nằm nghỉ ngơi thoải mái mà thôi.

Trên đường xuất cung, cùng một đám đồng liêu vừa đi vừa khách sáo, đại khái cũng đã nhớ mặt bảy tám vị quan viên, công cuộc tự mình ngoại giao hôm nay cũng coi như là đã viên mãn thành công, Mộ Phù Ngọc liền mỉm cười chào tạm biệt các vị đồng liêu ở Kỳ Lân môn.

"Vương gia, mời."

Khi ngồi trong xe ngựa, Mộ Phù Ngọc nghe thấy và ngay lập tức trở nên phấn khích.

Mười năm trước, vào thời điểm hắn vừa xuyên đến, Tiên đế băng hà, tiểu Hoàng đế kế thừa ngai vàng, mà hắn lại là nghĩa đệ của Tiên đế, là Vương gia đương triều, nên cần phải ở lại trong cung tuân thủ lễ nghi tang chế.

Cổ đại để tang cũng không giống như hiện đại, đơn giản đặt linh cữu ba ngày là có thể đưa đi hỏa táng. Nhưng người cổ đại nhiều mê tín, bọn họ cho rằng người vừa mới chết, linh hồn vẫn còn vương vấn, cho nên bọn họ sẽ không hạ táng ngay khi người thân vừa qua đời mà sẽ để thi thể trong nhà vài ngày, đợi đến khi linh hồn rời đi mới có thể hạ táng.

Ở dân gian, bách tính thường dân sẽ đặt linh cữu trong nhà từ ba đến bảy ngày, việc giữ linh cữu ba ngày là để đợi linh hồn rời khỏi cơ thể, giữ linh cữu bảy ngày là để đợi qua đêm “hồi hồn” là đêm linh hồn trở về thăm người thân lần cuối, sau đó sẽ an tâm buông bỏ hết chấp niệm mà đi đầu thai chuyển thế.

Trong khi đó, đối với hoàng thân quốc thích thì cần đặt linh cữu lâu hơn, nhất là khi người qua đời lại là Hoàng đế của một nước, thân phận cao quý nhất, việc đặt linh cữu hạ táng cũng phải tuân theo quy củ, lễ chế.

Vào thời gian đó, Mộ Phù Ngọc phải ở lại trong cung để tang hơn một tháng, khi Hoàng đế vừa được hạ táng đưa vào lăng mộ có vài ngày thì đã có tin biên giới cấp báo.

Mộ Phù Ngọc vì để có thể thực hiện trôi chảy cốt truyện của mười năm sau, quả quyết lao tới biên cương.

Bởi vì theo như cốt truyện ban đầu của tiểu thuyết, Tây Bắc Lang vương thừa dịp Hoàng đế Trung Châu băng hà muốn chiếm đoạt Trung Châu, cũng chính Túc Vương là người dẫn đầu dẹp loạn, chính là thân phận Vương gia mà hắn xuyên vào, cho nên để phù hợp với nguyên tác – hắn nhất định phải đi.

Kết quả, chuyến đi này kéo dài mười năm, đến tận hôm nay mới có thể trở lại Vương phủ, quả là không dễ dàng gì!

Biển hiệu màu son đỏ thắm “Sắc phong Túc Vương phủ” năm chữ lớn thϊếp vàng óng ánh, hai bên trái phải được một cặp sư tử đá uy vũ bá đạo trấn giữ.