Lâm bà tử đút thuốc cho ông lão rồi đi ra, bà đặt chiếc bát rỗng xuống, ngồi bên đống lửa. “Cát nhân tự có trời cao giúp, dân chúng thấp cổ bé họng ở xa như chúng này, cả đời này cũng không chạm được đến gần hoàng thành, vẫn nên tự quản tốt mình mới quan trọng.”
Lý Tố Lan vừa nhìn thấy vẻ mặt bất cần của bà tử, nàng liền biết nhất định ông lão lại trêu chọc bà lần nữa: "Mẫu thân, phụ thân lại chọc giận người à?"
Không nhắc thì cũng không sao, nhưng khi nhắc đến, Lâm bà tử lại như quả pháo được đốt cháy, mở miệng quở trách liên thanh: “Không chọc giận sao được? Tuổi cao đã biết bắt đầu phản cốt rồi, từ sau tết nguyên đán liên tục nhắc tới việc muốn giảm thuốc, còn quơ cánh tay già nua nói mình khỏe rồi, không lúc nào khiến người ta bớt lo cả! Nếu không phải ông ấy vẫn nằm trên giường không thể cử động, lão nương đã mắng chết ông ấy rồi! Đã đến cái tuổi này, còn cư xử như đám trẻ con vậy!”
Bà lão mắng, mấy người xung quanh thông minh đều im lặng không dám nói chuyện với nhau. Nếu dỗ mẫu thân thì sẽ chọc phụ thân, nếu nói tốt thay phụ thân thì chắc chắn mẫu thân sẽ không thoải mái.
Lâm lão hán hống khổ nằm trên giường, cao giọng tự bào chữa: “Bà nó này, ta nào dám chọc giận bà! Ta cũng không phải suy tính đến chuyện tiền bạc, nhưng thật sự ta cảm thấy khỏe rồi. Thế mà bà lại không chịu nghe, đây không phải bắt người khỏe mạnh phải giả bộ bệnh tật nằm một chỗ mới tốt hay sao? Khụ khụ khụ, ngực không còn đau, cũng không còn thở gấp nữa, khụ khụ!"
Mọi người trong đại sảnh: "..."
Lâm bà tử vốn đã tức giận nhưng lại thấy buồn cười khi nghe tiếng ông lão hét lên trong phòng.
Lão già này, nói mấy câu đã thở gấp rồi.
Bách Tương đứng bên cạnh phụ mẫu cười không ngừng, cất giọng trong trẻo nói: "A nãi, a gia rất có tinh thần! Ông sẽ sớm ổn thôi!"
Bà lão đã bình tĩnh lại, nhưng khi nghe những lời tốt lành của cô bé, bà lại càng vui mừng hơn: "Cái miệng nhỏ này thật ngọt ngào!"
"Mẹ, trong khoảng thời gian này mọi người đều đã nhìn thấy, tinh thần của phụ thân quả thực càng ngày càng tốt, lúc nói chuyện cũng trở nên hăng hái hơn, trên mặt cũng có chút da thịt rồi!" Thừa dịp tâm tình mẫu thân tốt lên, Lâm Đại Sơn nhân cơ hội mở miệng: “Hay là mẫu thân thử nói với phụ thân, để con dẫn phụ thân lên trấn trên khám đại phu một lần nữa xem? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải đại phu sẽ kê thuốc đúng bệnh hơn sao?”
Lâm Nhị Hà gật đầu: "Đúng vậy. Dù sao, bọn vẫn còn rảnh rỗi trong khoảng thời gian này. Con có thể đến nhà trưởng thôn để mượn một chiếc xe bò đưa phụ thân đến thị trấn. Sắp tới đến cày bừa vụ xuân, lúc đó không thể dành ra ít thời gian được."
Lâm Giang cũng hạ giọng nói: “Phụ thân rất đau lòng vì chuyện thổ phỉ, cảm thấy mình không thể bảo vệ được gia đình, lại trở thành gánh nặng… Mẫu thân, hay người khuyên ông ấy một lúc xem, để ông ấy đi khám bệnh đi. Đến đó đại phu đưa ra lời chắc chắn, lại có mẫu thân trấn, chắc chắn phụ thân không dám làm gì nữa.”
Những lời của bọn nhỏ đều có lý, Lâm bà tử liếc nhìn cánh cửa đằng kia rồi cuối cùng cũng bằng lòng nói: “Được rồi, đi khám thử xem! Cũng coi như giúp ta đỡ phải nhắc mỗi ngày, đến cái tai cũng chai lại rồi.”
Trời vẫn còn sớm, chưa đến trưa nên bây giờ quyết định xong, gia đình liền bắt tay vào làm.
Lão tam đến nhà trưởng thôn mượn chiếc xe bò.
Lão đại lão nhị mặc quần áo cho ông lão, chuẩn bị ra ngoài.
Lâm bà tử soạn sẵn một chiếc chăn mỏng gấp gọn để tránh rét. Cuối mùa đông ở Nguyên Châu vẫn lạnh cóng, khi gió lạnh thổi lâu ngày rất dễ bị ớn lạnh.
Lý Tố Lan với Trương Thúy Nga chuẩn bị bình nước nóng, phải giữ ấm tốt cho ông lão mới được.
Còn ba đứa nhỏ ở nhà thì cứ huyên thuyên quanh giường ông lão, khiến người ta khó mà phân tâm nghĩ đến chuyện gì khác.