Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 30

Các ngự y đều quỳ trước mặt hoàng đế, không ai dám ngẩng đầu lên, mọi người đều run rẩy.

Hoàng hậu ngồi bên chiếc giường gỗ đàn hương chạm khắc, ôm chiếc khăn lụa khóc, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.

Trên giường là một cậu bé khoảng tám chín tuổi, nét mặt thanh tú nhưng nước da lại vô cùng nhợt nhạt, ngay cả môi cũng không có máu, đôi mắt đờ đẫn, vô hồn.

Nhìn phụ hoàng đang tức giận rồi lại nhìn mẫu hậu đang khóc, cậu bé cố gắng gượng cười nói: “Phụ hoàng, mẫu hậu, chớ trách cứ thái y, bọn họ cũng đã tận lực rồi. Hài nhi được đến thế gian này một lần, được phụ hoàng mẫu hậu yêu thương vài năm đã là phúc khí lớn. Chỉ là con người có số, không thể cưỡng cầu, phụ hoàng với mẫu hậu không cần khổ sở vì hài nhi như vậy."

Hoàng hậu nghe vậy lại òa khóc, muốn ôm con vào lòng nhưng lại sợ làm tổn thương cậu bé: “Khanh Nhi, chớ nói như vậy. Con nhất định phải cố gắng, cố chịu đựng thêm một chút, phụ hoàng với mẫu hậu nhất định có thể tìm ra được người tài giỏi trị bệnh cho con.”

Nàng gả cho hoàng đế, dưới đầu gối chỉ có một đứa con trai là Khanh Nhi, nên đau lòng cho cậu bé.

Nếu Khanh Nhi không còn nữa... Nghĩ đến điều đó, nàng đã cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ.

Hồng Cảnh Đế nghiến răng nghiến lợi, run rẩy nói: "Cái gì không thể cưỡng cầu? Trẫm là thiên tử, sao lại không được cưỡng cầu! Người đâu, mau ban chiếu lệnh cho trẫm! Lập tức tìm cao thủ người tài dị sĩ trên phố cho trẫm, chỉ cần có thể chữa trị được chứng bệnh cho thái tử, chỉ cần điều kiện đưa ra không ảnh hưởng đến an nguy xã tắc, trẫm có thể đáp ứng bất cứ thứ gì! Muốn gia sản ngàn vạn, công danh lợi lộc, tất cả đều được!”

"Bệ hạ, việc này nô tài sẽ lập tức xử lý!" Đại thái giám Thôi Kính lập tức cúi đầu nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc này, thái y Chính Úc cũng run rẩy ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, hạ quan có một vị sư huynh quanh năm lang thang trên phố, tuy rằng không nổi danh lắm, nhưng lại có y thuật vô cùng cao minh. Hay là để hạ quan gửi một phong thư viết về bệnh tình của thái tử, xin huynh ấy đến xem xét một chút?”

Hồng Cảnh Đế mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Chuẩn tấu.”

Do bệnh nặng của thái tử, lễ đón năm mới vui vẻ của hoàng thành dường như rơi vào tình trạng sương mù.

Sự u ám trong cung càng nặng nề hơn, dù ở hậu cung hay trong tiền sảnh, các phi tần và quan lại đều không dám tỏ ra vui mừng. Họ thậm chí còn thấp giọng nói để tránh bị kẻ ác hãm hại.

Chỉ dụ của hoàng đế được ban hành, bố cáo ở nhiều thành và thị trấn khác nhau, nó trở thành chủ đề được thảo luận sôi nổi nhất trong kỳ nghỉ năm mới, ngay cả những thị trấn xa xôi cũng nhận được tin tức.

Lâm Đại Sơn vẫn đang làm thuê trong thị trấn để kiếm bạc trong thời gian cày bừa xuân sau Tết. Khi hắn trở về vào ngày hôm nay, hắn đã kể cho gia đình mình về tin đồn vừa nghe được.

“Hoàng thượng có sáu người con, nhưng yêu thương nhất vẫn là đứa trẻ do hoàng hậu sinh ra, sớm đã ban cho vị hoàng tử này ngôi thái tử rồi, ai mà có ngờ… Ai, thái tử bị bệnh nặng, dùng thuốc hay kim châm cứu gì cũng vô dụng, thế nên hoàng thượng đặc biệt hạ chiếu lệnh tìm người tài trị bệnh cho thái tử trên phố. Có người lén lút nói xấu, bảo rằng vận mệnh của thái tử quá yếu, không thể gánh chịu đại phúc, đã chú định sẽ đoản mệnh chết sớm, hoàng thượng chỉ đang gấp gáp tìm chút hy vọng trong tuyệt mà thôi. Nói về người có tài, ở đâu có người có tài hơn trong cung đâu? Trong cung có nhiều ngự y như vậy, nhưng không ai có thể chữa khỏi bệnh cho thái tử.”

Lâm Nhị Hà tò mò nói: "Có ai nói biết thái tử mắc bệnh gì không?"

"Nếu biết mắc bệnh gì thì có thể kê đơn hốt thuốc phù hợp rồi. Những lời đồn thổi lan truyền khắp trong kinh thành, đã đến cái vùng núi xa xôi nơi đây rồi, sự thật có thể rõ ràng được đến mức nào? Lời đồn duy nhất nghe được là ngũ tạng của thái tử đang suy yếu, còn nguồn cơn căn bệnh thì không tìm ra được, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc…” Nói đến đây, Lâm Đại Sơn lắc đầu thở dài: “Khổ thật. Bệ hạ là một minh quân, nhưng ông trời lại không có đức hiếu sinh. Ta nghe nói thái tử thông minh, tính tình nhân hậu rộng lượng, chỉ lớn hơn Tùng Nhi Bách Nhi ba bốn tuổi, nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ."