"Ôi mẹ ơi, linh hồn nhỏ bé đi lạc của ta cuối cùng đã quay trở lại. Các ngươi không biết đâu, lúc ta đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng chó sủa. Mẫu thân của ta đá tung cửa nhà vệ sinh rồi túm ta lao ra ngoài. Lúc đó ta vừa sợ lại vừa vội, suýt chút nữa đã ngã xuống hố xí.” Người vừa nói là Lý Phú Quý, con trai của Lý bà tử, lớn hơn Lâm Giang hai tuổi, đã thành thân với bà nương.
Hắn cười to: “Ta cũng thật sự lo lắng hoảng sợ. Nào dám một mình xông ra nộp mạng không cho người ta, thời điểm ở trên đường chờ các ngươi, ta cũng sợ đến mức xém tè ra quần.”
Người đàn ông nhà họ Vương cười lớn tiếng trêu chọc không chút khách khí: “Ta còn bảo tại sao dây lưng quần của ngươi quấn lại khó coi như vậy, quấn đến nửa mông như vậy mà còn tụt xuống đầu gối, hóa ra là do ngươi vừa mới lao ra khỏi nhà vệ sinh.”
"Ha ha ha, ai mà không vội đâu? Trên đường hội họp ta bị ngã mấy lần, nhưng lại không dám chậm trễ dù chỉ một bước."
"Chết tiệt, bọn cướp này cuối cùng cũng ngã xuống! Tốt quá, lão tử không khỏi thấy phấn chấn! Ha ha ha!"
Trong lúc bọn người này cười to, có mấy người lại ôm đầu khóc.
Không ai biết những ngày này dân thôn Ngọc Khê làm thế nào mà trải qua. Họ lo lắng khi nào bọn thổ phỉ ẩn náu trong Thần Nữ sẽ đến gϊếŧ chết họ.
Tất cả những người đến đây tối nay đều sẵn sàng chiến đấu hết sức mình với bọn sơn phỉ một trận. Mọi người biết rõ dù có đông cũng không thể chắc chắn sẽ toàn thân quay về, rất có thể người chết kia là bản thân.
Điểm này mọi thôn dân Ngọc Khê đều có chung nhận thức.
Nhưng cuối cùng không ai ngờ tới kết quả sẽ thành ra thế này, toàn bộ đều không có chỗ dùng.
Tuy nhiên, niềm vui không hề giảm đi chút nào.
Không phải tất cả trong số hơn 20 tên cướp đều bị bắt lại, nhưng cũng là bắt được một phần. Đây là một chiến thắng của nhà họ Lâm, một chiến thắng của thôn Ngọc Khê.
Có thể nói, mây đen đè nặng lên thôn Ngọc Khê ít nhất đã giảm đi một nửa.
Lâm bà tử lau đi những giọt nước mắt bị gió thổi lạnh trên mặt, giọng khàn khàn lớn tiếng nói: "Người đã bị bắt, chúng ta phải cử người đến trấn trên thông báo cho nha môn biết tin, để nha môn đến đưa người đi. Chuyện này không thể chậm trễ được nữa, vẫn còn những kẻ cướp đang ẩn náu chưa xuất hiện trên ngọn núi Thần Nữ. Nếu chúng đến giải cứu những người này, thì không những chuyện chúng ta làm đêm nay sẽ trở nên vô ích, mà sau này chúng ta có thể còn phải hứng chịu nhiều thảm họa hơn nữa".
"Để Đại Sơn đi cùng Nhị Hà đi. Người là do bọn họ bắt, để bọn họ đi thích hợp nhất." Người đàn ông họ Vương từ trong tuyết đứng dậy, vội vàng bước ra ngoài: "Các người chờ một chút, lát nữa ta sẽ mượn xe bò ở nhà trưởng thôn, dùng xe bò đưa người tới đó!"
Những người dân thôn Ngọc Khê còn lại đều không có ý kiến
phản đối.
Bắt được bọn cướp là công trạng lớn, để Đại Sơn Nhị Hà đến báo cho nha môn biết có thể khiến nha môn quen mặt hai người, sau này nhà họ Lâm gặp phải chuyện gì cũng giải quyết dễ dàng hơn.
Đây là điều mà gia đình họ Lâm xứng đáng nhận được.
Vừa nghe hắn muốn đi nha môn, Bách Tương đang ngoan ngoãn nép trong lòng phụ thân lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời: "Phụ thân, nhị thúc! Con muốn được ban thưởng ba mươi lạng bạc!"
Nhà họ Lâm: "..."
Dân làng: "..."
Bách Tương không quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh, cô bé chỉ cười khúc khích vui vẻ.
Cô bé nhớ tới a nãi trước đây nói rằng nha môn treo thưởng tận ba mươi lạng bạc, bà cũng nói cả đời chưa từng thấy nhiều bạc như vậy.
Chắc là nhiều lắm đó!
Ha ha ha!
Tất cả đều thuộc về gia đình của họ!
Sau khi nhận được rất nhiều phần thưởng bạc, a nãi không còn phải lo lắng về tiền bạc nữa!