Chỉ thấy mọi người nằm trên lớp tuyết bên ngoài.
Lão đại lão nhị trong gia đình họ đang nằm ở cửa bếp, nửa người nằm ngoài mái hiên, nửa người nằm dưới mái hiên. Cung tên, rìu bổ củi nằm rải rác bên cạnh.
Xa hơn một chút, có bọn cướp rải rác ở nhiều hướng khác nhau, khoảng hai mươi tên kéo dài từ cổng sân đến mái hiên, không biết còn sống hay đã chết.
Dù sao cũng chẳng ai quan tâm bọn chúng còn sống hay đã chết.
"Đại Sơn!"
"Nhị Hà!"
"Phụ thân, phụ thân!"
Phụ nữ lẫn trẻ con sau khi hoàn hồn lại, liền vội vàng đến trước mặt phu quân, phụ thân của mình. Khi phát hiện ra người đàn ông đó còn thở, lần này mọi người thật sự bật khóc đến mức nước mắt giàn giụa.
Lâm bà tử loạng choạng vài bước, sau đó đứng vững lại vừa khóc vừa cười. Niềm vui sống sót sau thảm họa khiến bà lão lớn tiếng nói: “Giang Nhi, nhanh lên, lấy dây trói tên cướp trước đi!”
Lâm Giang lập tức quay lại phòng bếp tìm sợi dây thừng dày dặn dùng để buộc con mồi và cỏ khô.
Trong lúc này, Bách Tương nhìn phụ thân với thúc thúc vẫn đang bất tỉnh, không khỏi chột dạ sờ cái mũi nhỏ. Sau đó cô bé nắm chặt tay phải, lòng bàn tay xuất hiện ánh sáng màu xanh bay đến chóp mũi hai người, men theo hơi thở của họ đi vào cơ thể.
Người mặc áo trắng nói rằng cơ thể của cô bé trời sinh là thuốc bách thảo, tay phải có thể chữa lành, tay trái có thể hạ độc.
Lúc đầu cô bé không biết cách sử dụng khả năng này nên bị nhốt trong nhà kính rất lâu. Khi cô bé học được cách điều khiển khả năng này thì tất cả những người mặc áo choàng trắng đều bị cô bé đầu độc mà chết.
Ha ha ha!
Bách Tương không nhào tới theo mẫu thân hay khóc lóc cùng các ca ca. Thân thể nhỏ bé đi lòng vòng, quay về phía tên cướp gần phụ thân mình nhất.
Tên cướp cao lớn thô kệch đã bất tỉnh, vẻ mặt vẫn còn hung dữ.
Xấu xí quá.
Bách Tương nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, nhảy lên ngực tên cướp. Cô bé nhấc bàn chân nhỏ bé của mình lên rồi dẫm vào mặt gã.
Sau đó, Lâm Đại Sơn tỉnh lại trong tiếng kêu vui mừng, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy con gái bé bỏng của mình liên tục dẫm lên mặt tên cướp: "..."
Lâm Đại Sơn hoảng sợ đến mức không kịp quan sát tình hình xung quanh. Phản ứng đầu tiên của hắn là kéo con gái lại, ôm chặt vào lòng. Lúc này hắn mới có thời gian hỏi: “…Con gái, con đang làm gì thế?!"
Bách Tương dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉ vào thứ bất tỉnh ở đằng kia, vô cùng tự tin mà hung hãn nói: "Hắn là người ở gần phụ thân nhất. Vừa rồi chắc chắn hắn đã mắng phụ thân nên con phải giẫm hắn mới được!"
Lâm Đại Sơn: "..."
Người thứ hai tỉnh lại là Lâm Nhị Hà cùng với những người còn lại trong nhà họ Lâm: “…” Cái lá gan này của Bách Tương nhà họ, xem ra còn tốt hơn cả đám con trai trong nhà rồi nhỉ?
Dân thôn Ngọc Khê vừa hay chạy tới cửa sân nhà họ Lâm đã đến hỗ trợ.
Họ đã đến nhanh nhất có thể, nhanh hơn một chút so với thời gian muộn nhất mà họ đã thỏa thuận là nửa giờ, thế mà tại sao vừa đến đã muộn rồi?
Chuyện gì đã xảy ra? Hai chục ông lớn nằm trên mặt đất đều là kẻ cướp?
Lão đại lão nhị của nhà họ Lâm đã đánh bại toàn bộ phỉ tặc chỉ với hai người sao?
...Họ vẫn đang mơ à?
Lâm Giang ôm sợi dây trong tay đi ra, nhìn thấy tình huống này liền hét lên: "Đừng ngơ ra đó nữa, mau tới giúp trói người lại trước đi!"
Dân làng bừng tỉnh, lập tức lao vào sân, không nói một lời lập tức lấy dây trói người lại. Một số dân làng đến nhà gần nhất để mượn sợi dây khác do sợ không đủ.
Những người nằm trên mặt đất đều là những tên côn đồ tàn nhẫn gϊếŧ người không chớp mắt, nếu tay chân không bị trói đến chết, cổ của dân làng sẽ lạnh cóng.
Sau một thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, trong sân nhà họ Lâm có hơn hai mươi con “nhộng tằm”, chắc chắn bọn cướp không thể chiến đấu được nữa nên những người đến giúp đỡ đều ngồi trên tuyết với tâm thái vui vẻ.