Đôi mắt của Trương Thúy Nga cũng đỏ hoe, miệng mở ra khép lại định nói điều gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Họ không thể bác bỏ những lời đó.
Kẻ cướp thực sự đang đến. Nếu đợi đến lúc đó mới chống cự, bọn họ cũng sẽ chết.... hậu quả đều bi thảm như nhau.
“Đại ca, đệ với đại ca sẽ đi!" Lâm Nhị Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệ cũng không tin, chẳng lẽ bọn sơn phỉ là mèo chín mạng, bị gϊếŧ lại không chết được!”
Lâm Giang: "Đại ca, nhị ca! Ta cũng vậy --"
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị hai người đồng thanh cắt ngang: "Không được, đệ phải trông nhà! Dù sao hậu phương cũng nhất định phải có người đàn ông ở lại gánh vác gia đình!"
Lâm Giang cụp mắt xuống, chưa bao giờ hận bàn tay phải tàn tật của mình hơn lúc này.
Những cậu bé ở một bên đã bị người lớn nói chuyện làm sợ đến mức rơi nước mắt, nhưng lại không dám nhếch miệng mà hú hét ầm ĩ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi bối rối.
Bách Tương thấy bọn họ xấu hổ, bất đắc dĩ vươn bàn tay nhỏ bé ra, vụng về xoa đầu các ca ca tỏ vẻ an ủi, sau đó nhân cơ hội rúc vào trong ngực mẫu thân không để lại dấu vết.
Khịt, chảy nước mũi vào mẫu thân rồi.
Lâm bà tử không khỏi nhắm mắt lại, nói cái gì cũng vô dụng, cũng không thể mở miệng ngăn cản hắn.
"Bây giờ còn quá sớm để đưa ra quyết định. Dù sao đã nói đến bước đó rồi, ta sẽ không ngăn cản nữa. Nhưng trước tiên chúng ta cũng phải nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào."
Dừng một chút, bà mới nói tiếp: "Hai ngày này, Đại Sơn Nhị Hà, các con ở nhà đắp cao tường sân, gia cố một chút. Ngày mai ta đến nhà trưởng thôn xin một con chó về, chó có tính cảnh giác, luôn có thể đề phòng nếu có người đột nhập. Chờ xây xong tường sân, ta sẽ đến nhà tam nãi gia của mấy đứa một chút, để Tố Lan, Thúy Nga mang bọn trẻ đến nhà tẩu ấy một thời gian. Nơi tẩu ấy sinh sống ở giữa thôn, cách xa chân núi, xung quanh có nhiều người, nhờ đó mà an toàn hơn nhà chúng ta rất nhiều.”
Sau khi bọn trẻ gật đầu đồng tình, Lâm bà tử lặng lẽ thở dài.
Bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, không hiểu biết nhiều, đây là tất cả những gì bà có thể nghĩ đến.
Bà không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nên chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ, còn lại hãy trông cậy vào số phận.
Tin tức về phần thưởng mà nha môn đưa ra đã lan truyền khắp thôn vào giữa buổi chiều, ngôi làng vốn bị đàn áp đã lâu nay lại càng trở nên hỗn loạn.
Dân làng cũng ước tính tình hình mà họ có thể gặp phải trong giai đoạn tiếp theo.
Trong phút chốc, phụ nữ và thanh niên trong mỗi gia đình đổ xô đến nhau để bàn biện pháp đối phó. Giống nhà họ Lâm, có rất nhiều gia đình xây tường sân và nuôi chó.
Đối với những gia đình nuôi chó trong thôn, trong nhà dư thừa chó đều bị thôn dân hỏi xin, chúng sủa inh trời giãy dụa nhưng cuối cùng vẫn phải đi. Đặc biệt nhất phải nói đến nhà trưởng thôn, ngay cả những chú chó con mới vài ngày tuổi cũng bị lấy sạch sẽ.
Đầu thôn cuối thôn đều vô cùng hỗn loạn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Khi năm mới đến gần, thôn Ngọc Kê không thể cảm nhận được sự phấn khởi hay niềm vui của năm mới đang đến gần.
Vài ngày trước, mấy thôn chung quanh tụ tập nhân lực, mấy trăm người đàn ông khỏe mạnh xông lên phía bắc núi.
Đúng như dự đoán, nhóm người lên núi đều vô ích, bọn cướp đã bỏ chạy từ lâu.
Bầu không khí nghiêm trọng trọng ở thôn Ngọc Khê lên đến đỉnh điểm vì có người nhìn thấy bọn cướp chạy trốn vào dãy núi Thần Nữ phía sau thôn của họ.
Ngày 28 tháng 12 âm lịch, tuyết lại rơi, tường bao phủ đầy tuyết trắng, mái ngói đen phủ bạc.
Sau khi trời tối, thôn làng yên tĩnh, không có bóng người trên đường.
Tuyết trắng phản chiếu ánh sáng lấp lánh vào ban đêm, bao phủ cả thôn trong sương mù.