Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi

Chương 16

Phần thưởng nha môn vừa được thông báo trong ngày hôm nay.

Bởi vì nha môn đã phát hiện ra rằng ở phía bắc ngọn núi có hơn 50 tên cướp, được trang bị dao, rìu, búa cũng như các loại vũ khí khác, chỉ riêng mười nha dịch trong nha môn trên thị trấn không thể trấn áp được bọn cướp.

Cách đây một thời gian, nha môn còn mượn người của các nha môn khác để hỗ trợ, tuy nhiên bọn cướp sau khi nghe được tin tức liền chia thành nhiều nhóm nhỏ chạy tán loạn. Thời điểm nha sai xông lên phía bắc ngọn núi, bọn chúng đã ở nơi khác phạm tội gϊếŧ người, chờ nha môn không đợi được người mà rút lui, bọn chúng lại quay về chiếm giữ núi.

Chúng đùa giỡn với nha môn qua lại như mèo trêu chuột. Suốt quá trình đó, bách tính gánh chịu không ít tai ương, bọn sơn phỉ đã gϊếŧ người đến đỏ cả mắt hoàn toàn không cố kỵ gì cả, không chỉ cướp bóc gϊếŧ người, thậm chí còn liên tục lăng nhục phụ nữ.

Người dân vô cùng sợ hãi bọn cướp, căm ghét chúng đến tận xương tủy, ngọn lửa hận thù không ngừng bùng lên.

“Hôm nay con vừa trở về đã nghe mấy người nói muốn tổ lập nhóm đi bắt cướp, có rất nhiều người dũng cảm hướng mắt về phía kia ba mươi lạng bạc đó. Với số lượng người tham gia không ít, con nghĩ xem chừng không được bao lâu sẽ tạo nên động tĩnh lớn." Lâm Đại Sơn phân tích, người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế xếp nhỏ đặt tay lên hai đùi, trong mắt phản ánh sự sâu sắc và nặng nề..

Tim Lý Tố Lan lập tức đập thình thịch, nàng không dám nói nhiều vì bà tử ở gần, miễn cho người đàn ông của mình bị mắng, nhưng nàng vẫn không kiềm chế được tay mà nắm chặt lấy tay của người đàn ông, như thể điều này có thể ngăn chặn những suy nghĩ không nói nên lời trong lòng hắn.

Thế nhưng trong nhà không chỉ có một người hiểu người đàn ông của nàng.

Sắc mặt Lâm bà tử lập tức trở nên khó coi, trầm giọng hỏi: "Con cũng muốn tranh đoạt phần thưởng?"

Lâm Đại Sơn im lặng một lúc mới trả lời: “Mẫu thân, con không chỉ vì phần thưởng đấy. Sơn phỉ vừa hung ác lại giảo hoạt, biết bách tính triệu tập nhân thủ muốn tiêu diệt mình, ắt hẳn sau khi đánh giá tình hình chắc chắn sẽ không trực tiếp đối trận mà sẽ chạy trốn. Chỉ cần bọn chúng còn ở trong núi Thần Nữ một ngày, toàn bộ thôn Ngọc Khê của chúng ta sẽ không có ngày yên bình. So với việc cả ngày chờ đợi lo lắng không biết khi nào bọn sơn phỉ sẽ tiếp cận, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường. Không ai mong muốn người nhà gặp chuyện không hay cả, cũng không ai muốn người đàn ông trong nhà mình đi liều mạng với bọn sơn phỉ. Nhưng đối mặt với kiểu tình huống này, chẳng khác gì con dao nhỏ đang treo lơ lửng trên đầu mỗi người, cứ tiếp tục tình trạng ta không chịu xuất đầu thì ngươi cũng không chịu xuất đầu, vậy ai cũng sẽ bị bọn chúng làm thịt như cá trên thớt. Đến lúc đó không nói đến việc giữ mạng bản thân, ngay cả thê tử con gái người nhà cũng không bảo vệ được, con còn ở đây làm gì nữa?”

Hắn chỉ là một người dân bình thường nên đương nhiên sợ chết.

Ai mà không sợ chết chứ?

Nhưng hắn vẫn là một người đàn ông, là đích trưởng của nhà họ Lâm/ Một khi phải đối mặt với sự lựa chọn, hắn phải chọn đối mặt với nguy hiểm để tìm kiếm sự bình yên cho gia đình mình.

Đối mặt với con dao bị bọn cướp giơ cao, trước tiên phải có người đứng lên chống cự, sau đó sẽ có nhiều người theo sau.

Liệu có ai thực sự muốn nhìn những tên cướp vênh váo xông vào nhà họ, cướp tiền và thức ăn của họ, lăng mạ thê tử con cái họ rồi bỏ đi một cách vênh váo không?

Hắn không thể làm điều đó.

Thà chết còn hơn sống một cuộc đời vô dụng như vậy.

Sắc mặt Lâm bà tử tái nhợt, bà im lặng hồi lâu.

Bàn tay nắm cẳng tay của người đàn ông của Lý Tố Lan không ngừng run lên, nước mắt nàng không thể kìm được nữa.