"Tới rồi! Tiết cô nương tới rồi ---"
Gã sai vặt hô lên một tiếng, Thúy ma ma mắt đỏ hoe lập tức nhìn ra phía cửa phủ, vừa nhìn đã thấy một chiếc xe ngựa màn xanh tua rua, treo đèn l*иg gió đề chữ "Tiết", đang chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Thọ An Bá.
Giữa trời tuyết bay lất phất, một cô gái trẻ trung, dáng người thanh thoát bước ra khỏi xe ngựa.
Nàng khoác trên mình chiếc áo choàng trắng muốt viền lông cáo, bên trong là bộ váy màu xanh lục nhạt thêu hoa mộc lan, giữa đêm tuyết trắng xóa, làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, tựa như một đóa lan xuân tươi thắm. Lại thấy nàng khẽ nhíu mày thanh tú, đôi mắt sao trời ánh lên vẻ lo lắng, toát lên vẻ từ bi của một người thầy thuốc.
Thúy ma ma vội vàng cầm lấy chiếc ô bên cạnh, bước nhanh ra ngoài.
"Tiết cô nương, cuối cùng cũng đợi được người..."
"Trời đã khuya thế này, tuyết lại rơi dày đặc như vậy, nếu không phải tiểu thư nhà chúng tôi ngàn cân treo sợi tóc, nhất định chúng tôi không dám sai người đi mời cô nương, thật sự là làm phiền người rồi, mời vào phủ..."
Thúy ma ma là người quản lý đắc lực nhất bên cạnh phu nhân Thọ An bá, lúc này lại vô cùng cung kính, không phải vì điều gì khác, chỉ vì cô nương này không chỉ là đại tiểu thư Tiết gia vừa mới nhận tổ quy tông, mà còn là nữ y nổi tiếng nhất Trường An.
Bình Khang phường Tiết thị là gia tộc danh giá ở Hà Đông, tổ tiên từng có bốn vị Hoàng hậu, ngay cả Thái tử phi hiện tại của Đông cung cũng là con gái Tiết gia. Tuy nhiên, mười bảy năm trước, đại tiểu thư Tiết Linh bị người ta bắt cóc, từ đó bặt vô âm tín.
Cho đến hai tháng trước, nàng được cậu ruột là Giản Bá Thừa - người đang giữ chức thứ sử Hứa Châu tìm thấy, trải qua nhiều trắc trở, ba ngày trước đã trở về Trường An. Điều khiến cả kinh thành chấn động là, đại tiểu thư Tiết gia, lại chính là "Thần y Mộc Lan" danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ.
Ba năm trước...
Ba năm trước, môn chủ Trịnh Thiên Sơn của Liệt Đao Môn - một môn phái lớn trong giang hồ, bị người ta hạ độc, tính mạng nguy kịch. Các đệ tử Liệt Đao Môn tìm kiếm khắp nơi, mời hết danh y này đến danh y khác nhưng đều bó tay, đành bất lực nhìn Trịnh Thiên Sơn chết oan chết uổng. Bảy ngày sau, khi Liệt Đao Môn chuẩn bị làm lễ an táng cho Trịnh Thiên Sơn, một cô gái trẻ mặc váy màu ngọc bích, cài trâm ngọc bích đã tự xin được cứu chữa. Sau một đêm, Trịnh Thiên Sơn kỳ diệu tỉnh lại.
Trịnh Thiên Sơn chết đi sống lại, nhưng cô gái kia lại không để lại danh tính, lặng lẽ rời đi.
Các đệ tử Liệt Đao Môn chỉ nhớ mang máng nàng có dung mạo khuynh thành, trên chiếc váy màu xanh thêu đầy hoa mộc lan, trên búi tóc cũng cài trâm ngọc hình hoa mộc lan. Từ đó, danh xưng "Thần y Mộc Lan" bắt đầu được lưu truyền trong giang hồ. Về sau, nàng thường xuyên hành y cứu người khắp nơi, bất kể bệnh gì cũng đều chữa khỏi. Danh tiếng của nàng ngày càng vang xa.
...
Bước vào cánh cổng cao lớn của phủ đệ, Thúy ma ma cất ô, cung kính nói: "Mời cô nương đi theo ta."
Bà ta vừa dẫn đường, vừa cảm kích nói: "Trước đó nghe nói Trung Thừa đại nhân không muốn ngài khám bệnh vào ban đêm, không ngờ cô nương vẫn đến đây, ân đức này, cả phủ chúng tôi muôn đời không quên."
Tiết thị là gia tộc trăm năm, quy củ cực kỳ nghiêm ngặt. Gia chủ Tiết Kỳ hiện đang giữ chức Ngự sử trung thừa, có trách nhiệm giám sát trăm quan. Tuy ông không ngăn cấm con gái hành nghề y, nhưng Trường An không giống như giang hồ, một tiểu thư khuê các nửa đêm đi khám bệnh, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải một Ngự sử trung thừa như ông phải tự mình vạch tội mình sao?
Lúc này đã gần nửa đêm, Tiết đại tiểu thư vẫn đến đây, sao Thúy ma ma có thể không cảm động?
Nhưng người ngoài không biết rằng, người trước mắt không quan tâm đến quy củ của Tiết gia, càng không quan tâm đến việc Tiết Kỳ có bị vạch tội hay không...
Bởi vì, nàng căn bản không phải là Tiết Linh.
Tên thật của nàng là Khương Ly, năm năm trước cũng được xem như là một tiểu thư khuê các ở Trường An. Sau này gặp biến cố, lưu lạc giang hồ, đến nay muốn quay lại Trường An với một thân phận thuận tiện, sau một hồi tính toán, nàng đã giả mạo Tiết Linh.
Khương Ly thản nhiên nói: "Người bệnh như đèn treo trước gió, cứu người là việc quan trọng nhất."
Trên đường đi, Thúy ma ma càng đi càng nhanh, vẻ sốt ruột không giấu được. Khương Ly vén tà váy, bước nhanh theo sau, nghiêm nghị hỏi: "Ma ma nói tiểu thư nhà người nguy kịch, rốt cuộc là mắc bệnh gì?"
Thúy ma ma lắc đầu, "Không phải là bị bệnh..."
Bà ta khó khăn nói: "Tiểu thư nhà chúng tôi hôm nay gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bị thương rất nặng, người xem qua sẽ rõ..."
Nói đến đây, bà ta tha thiết cầu khẩn: "Danh tiếng của cô nương vang xa, là hy vọng duy nhất của chúng tôi, nhưng lát nữa dù cô nương có nhìn thấy gì, xin hãy giữ bí mật cho tiểu thư nhà chúng tôi, đầu tháng sau nàng ấy sẽ xuất giá."