Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 5

Cảnh báo nguy hiểm cho nam chính!

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng phải ta đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ rồi sao? Hơn nữa, hắn là nam chính, sao có thể gặp chuyện gì được chứ? Quy luật "Kim Thân Bất Hoại" cơ mà?" Lâm Thanh Dạng hốt hoảng, vội vàng chạy đi tìm người được nhắc trong tiếng báo động.

[Hiệu ứng cánh bướm: Mỗi hành động của ký chủ để hoàn thành nhiệm vụ có thể thay đổi cốt truyện, ảnh hưởng đến tương lai. Những thay đổi này nếu nằm ngoài phạm vi bản gốc sẽ tác động đến quy luật "Kim Thân Bất Hoại" của nam chính.]

"Vậy tương lai mà ta thay đổi là tốt hay xấu các ngươi cũng không rõ, thế chẳng phải đang chơi ta sao?" Lâm Thanh Dạng gần như sụp đổ. Hóa ra nam chính gặp nguy hiểm đều là do hắn sao?

Không biết có phải hệ thống cảm thấy mình sai hay không, lần này nó không biện minh gì, thay vào đó nhẹ nhàng trấn an: [Ký chủ yên tâm, những cảnh báo nguy hiểm này đều có cơ hội khắc phục.]

Nói thừa? Nếu không có cách cứu vãn, ta có thể nằm yên chờ chết luôn rồi, còn đấu tranh làm gì.

"Vậy ít nhất nói cho ta biết, rốt cuộc hắn gặp chuyện gì? Chẳng lẽ... có kẻ đang truy sát hắn? Nếu vậy thì ta đến đó cũng chẳng giúp được gì!" Lâm Thanh Dạng lo lắng thốt lên.

[Gặp nam chính rồi sẽ biết.]

"Vậy ta cần ngươi làm gì?"

[...]

Vất vả lắm mới đến được viện của Sở Ly Thư, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng ai.

"Không thấy người đâu cả!" Nếu không phải vì tiếng cảnh báo của hệ thống vẫn đều đặn vang lên, chứng tỏ nam chính chưa nguy đến tính mạng, có lẽ Lâm Thanh Dạng đã chọn một tư thế thoải mái để ngồi thiền chờ thế giới này kết thúc rồi.

[Ký chủ có thể kích hoạt chức năng định vị tự động, mỗi lần dùng một điểm tích lũy, có thể tìm chính xác vị trí của nam chính.]

Lâm Thanh Dạng: ... Sao có cảm giác bị gian thương lợi dụng vậy: "Ngươi nói thật đi, hệ thống của các ngươi có phải đang quyết tâm vét sạch điểm tích lũy của ta, chứ không hề muốn giúp ta hoàn thành nhiệm vụ lấy lại tự do phải không?"

[... Xin ký chủ hãy quyết định có kích hoạt hay không.]

Thôi, mở đi. Nếu nam chính thật sự xảy ra chuyện, ta còn phải chết theo hắn nữa.

Chẳng mấy chốc, một điểm tích lũy bị tiêu hao, trước mắt Lâm Thanh Dạng bỗng nhiên xuất hiện một mũi tên chỉ đường hai chiều.

[Kính chào quý khách, bây giờ chúng tôi sẽ dẫn đường cho ngài. Điểm đến: Nam chính, ra cửa phía trước rẽ trái, đi thẳng 50 mét...]

Đi theo hệ thống dẫn đường ‘nhân văn’ này, Lâm Thanh Dạng càng đi càng lạc. Đến lúc hắn nghĩ rằng hệ thống này không đáng tin cậy, định đòi lại điểm tích lũy, thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng thở phát ra từ một sơn động bên trong ngọn giả sơn ngoài khố phòng, nơi hầu như chẳng có ai lui tới.

Lâm Thanh Dạng bước vào xem, lập tức khựng lại.

Chỉ thấy thân hình gầy gò của Sở Ly Thư cuộn tròn trong một hang đá kín đáo. Trong bóng tối không thể nhìn rõ sắc mặt, nhưng trên người không có bất kỳ dấu hiệu bị trói buộc nào, nghĩa là hắn tự xuất hiện ở đây, chứ không phải bị kẻ xấu bắt cóc đến.

Nhịp thở bất thường, ngay cả khi Lâm Thanh Dạng đến gần cũng không phát hiện, vẫn còn hôn mê, chẳng lẽ bệnh rồi?

Lâm Thanh Dạng tiến lên sờ thử, Sở Ly Thư theo bản năng run lên, nhưng không có sức để tránh né.

Nóng quá... chắc là sốt đến 40 độ, không biết đã sốt bao lâu rồi, có lẽ đã sốt đến mức hôn mê rồi.

Vì hành động của Lâm Thanh Dạng, hệ thống nhanh chóng đưa ra câu trả lời: [Sốt cao liên tục hơn 20 giờ, gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể. Nếu không kịp thời hạ sốt, não bộ của nam chính sẽ bị tổn thương không thể hồi phục. Xin hãy tiến hành cấp cứu.]

Trong đầu Lâm Thanh Dạng tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng không thể nghĩ nhiều, nơi này vừa ẩm ướt vừa tối tăm, cần phải rời khỏi đây trước đã.

Hắn vươn tay định kéo Sở Ly Thư ra ngoài, nhưng khi vừa kéo, Sở Ly Thư lại theo bản năng rút vào trong hang sâu hơn. Hắn vẫn đề phòng thế giới này, chỉ cảm thấy đây mới an toàn.

Lâm Thanh Dạng bất đắc dĩ, không kìm được nói: "Đừng lo, ta đến để cứu ngươi, không hại ngươi đâu. Đi với ta, ta sẽ đưa ngươi đến nơi an toàn."

Cánh tay của Sở Ly Thư vẫn cứng đờ, không hề có ý định buông lỏng.

Không còn cách nào khác, Lâm Thanh Dạng đành nhích vào gần hơn, đưa tay vỗ nhẹ lên má Sở Ly Thư, hy vọng có thể làm hắn tỉnh táo đôi chút.

Xung quanh ngọn giả sơn đầy những mỏm đá sắc nhọn, khiến Lâm Thanh Dạng bị cào xước vài chỗ. Hắn không thể tưởng tượng nổi Sở Ly Thư Thư đã làm thế nào để nhét mình vào đây, chẳng lẽ không bị xước, không thấy đau sao?

"Sở Ly Thư..." Thấy hắn không có phản ứng, Lâm Thanh Dạng chợt nảy ra một ý, mạnh dạn gọi nhẹ: "Thái tử điện hạ?"

Vừa dứt lời, phản ứng của Sở Ly Thư lập tức thay đổi, cơ thể bỗng mềm nhũn đi.

Lâm Thanh Dạng vội nói tiếp: "Thái tử điện hạ... An toàn rồi, đi theo ta, ta sẽ bảo vệ ngài."

Quả nhiên, lần này Lâm Thanh Dạng cuối cùng cũng kéo được Sở Ly Thư ra. Vì xung quanh đầy đá nhọn, hắn phải hết sức cẩn thận dò dẫm tìm vị trí an toàn để kéo người ra, tay cũng bị xước thêm vài chỗ mới có thể ôm được Sở Ly Thư vào lòng.

Khi ra đến chỗ có ánh sáng, Lâm Thanh Dạng kinh ngạc đến mức đồng tử co lại.

Tóc Sở Ly Thư hơi rối, cả người vẫn trong trạng thái căng thẳng, má đỏ bừng, môi khô nứt, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, hàm răng cắn chặt không chịu buông lỏng. Đầu hắn cứ cố chôn vào lòng Lâm Thanh Dạng, toàn thân run rẩy không ngừng, hơi nóng xuyên qua lớp áo vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Nhẹ quá, quá nhẹ rồi. Dù là thân thể mười sáu tuổi cũng không nên nhẹ đến thế. Ngay cả Lâm Thanh Dạng với thân hình béo ú cũng có thể dễ dàng bế hắn lên.

Có lẽ dáng vẻ mười sáu tuổi của Sở Ly Thư quá dễ đánh lừa người khác, khiến Lâm Thanh Dạng không kiềm được sự thương cảm dành cho nam chính, vòng tay ôm hắn càng nhẹ nhàng hơn nhưng bước chân vẫn không ngừng vội vã chạy về phía viện của Sở Ly Thư.

Để tránh phiền toái, Lâm Thanh Dạng cố ý chọn con đường không có người qua lại.

Khó khăn lắm mới đặt được Sở Ly Thư lên giường, nhưng vừa định buông ra thì lại phát hiện không biết từ khi nào dải buộc tóc của mình đã bị Sở Ly Thư nắm chặt.

Lâm Thanh Dạng thử gỡ tay Sở Ly Thư nhưng không thành, đành phải tự cởi dải buộc tóc để hắn nắm, may mà còn có trâm cài, nếu không thì đã phải xõa tóc rồi.

Trong đầu, hệ thống vẫn không ngừng phát ra cảnh báo.

Lâm Thanh Dạng cảm thấy khó xử.

[Có thể tìm đại phu để chữa trị cho nam chính.]

Lâm Thanh Dạng đảo mắt lườm: “Vậy thì đoán chắc khi Sở Ly Thư tỉnh lại, người đầu tiên phải chết sẽ là ta, người thứ hai là đại phu. Ngươi có thật sự là hệ thống chuyên nghiệp không đấy? Ngay cả ta, người đã gần như quên hết cốt truyện còn biết nam chính sẽ không bao giờ khám đại phu."

[... Chẳng phải vì ký chủ không nỡ dùng điểm tích lũy sao? Nên có thể mạo hiểm thử xem, biết đâu lại thành công?"

Hệ thống này dám châm chọc hắn! Lâm Thanh Dạng kinh ngạc.

Còn "biết đâu", rõ ràng là tỷ lệ một phần vạn không bị gϊếŧ chứ gì.

Nhìn tình trạng của Sở Ly Thư, rồi liên tưởng đến nguyên tác, cuối cùng Lâm Thanh Dạng cũng hiểu ra vấn đề. Đây hẳn là nam chính đang phải chịu đựng tác dụng phụ của dược liệu mỗi tháng.

Thiên Huyên Đan có thể giúp nam chính thay đổi vóc dáng ngoại hình nhưng tác dụng phụ của nó vô cùng lớn. Ngoài việc khiến hắn trở nên yếu đuối, tạm thời mất võ công, mỗi tháng còn có một khoảng thời gian cố định khiến nam chính rơi vào trạng thái cực kỳ đau đớn suy nhược, trong thời gian này hắn cũng dễ mắc bệnh nhất.

Trong nguyên tác, vì nam chính bị ép uống xuân dược, kích phát tiềm năng cơ thể, lại bị nguyên chủ hành hạ không màng sống chết, nên tất nhiên không thấy được vấn đề. Nam chính cũng vì hiệu quả mãnh liệt của xuân dược mà cắn răng chịu đựng đau đớn, dẫn đến sau ba ngày mới được phát hiện, phải dưỡng thương suốt một tháng vì sức khỏe đã bị kiệt quệ hoàn toàn.

Nhưng lần này, thật không may, Lâm Thanh Dạng đã cho nam chính uống thuốc giải. Mặc dù thuốc giải đã giải được tác dụng của xuân dược nhưng tác dụng phụ lại khiến cơ thể nam chính trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, đến mức không còn đủ sức chống chọi lại giai đoạn này. Thêm vào đó, giữa mùa đông giá rét, hắn còn bị lột trần, trói trên giường suốt một thời gian dài, những điều này cộng lại khiến nam chính lâm vào tình trạng bệnh nặng.

Vậy nên... đây đúng là một tình thế chết chắc mà! Cho uống thuốc giải thì suýt hại chết nam chính, mà không cho thì lẽ nào để nam chính tự mình chịu đựng? Nếu lỡ như làm hắn bị hủy hoại hoàn toàn, chẳng phải hắn sẽ càng hận mình hơn sao? Rõ ràng là hệ thống đang gài bẫy hắn mà!

Lâm Thanh Dạng đoán rằng Sở Ly Thư đã nhận ra cơ thể mình có vấn đề từ tối qua rồi, hắn tuyệt đối sẽ không đi khám bệnh, vì chỉ cần đại phu bắt mạch, sẽ dễ dàng phát hiện ra sự bất thường trong cơ thể hắn. Những điểm đáng ngờ như vậy nhất định không thể để lộ, nếu không tính mạng hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Khi nhận ra mình sắp không chống đỡ nổi nữa, trước khi mất ý thức, hắn đã đưa ra quyết định: Một kẻ đã từ địa ngục bò lên như hắn sao có thể để mình ngất đi ở một nơi không khiến hắn an tâm được? Hắn còn lo Lâm Thanh Dạng sẽ thay đổi ý định bất cứ lúc nào. Vì vậy, hắn không thể ở lại trong viện của mình, để mặc cho người khác tùy ý xử trí nhưng cũng không tiện đi ra ngoài. Hắn chỉ có thể tìm một nơi ẩn náu, chịu đựng cơn đau đớn, chờ đợi thời kỳ phát tác thuốc qua đi.

Kết quả là suýt chút nữa hắn đã không thể ra ngoài được nữa.

Lâm Thanh Dạng thực sự không biết nói gì nữa, thà chịu đau đớn đến mức suýt chết cũng không chịu gặp đại phu, sao hắn dám trái ý kẻ điên này đây?

Lâm Thanh Dạng nghiến răng, ấn mở Thương Thành. Thuốc hạ sốt mạnh là giải pháp tốt nhất cho vấn đề hiện tại của nam chính. Nhìn con số "9" biến thành "7", tình huống khẩn cấp này lại không phải nhiệm vụ nên không có phần thưởng gì cả. Đúng là hắn đã hy sinh quá nhiều vì nam chính rồi. Lâm Thanh Dạng cảm thấy linh hồn mình như sắp bị hút cạn.

Mang chén nước đến, Lâm Thanh Dạng cố gắng mở miệng nam chính ra: "Nào, Đại Lang, uống thuốc thôi."

Đại Lang kiên quyết không uống, thà chết cũng không chịu.

Lâm Thanh Dạng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, theo như cốt truyện thông thường, chẳng lẽ phải nữ chính đích thân đút thuốc thì nam chính mới chịu mở miệng?

Lâm Thanh Dạng tự cười với ý nghĩ của mình, trực tiếp đưa tay bóp hai bên má của nam chính. Cảm giác dưới tay vừa mềm mại vừa nóng bỏng, hắn dùng sức bóp mạnh thêm một chút, cuối cùng cũng mở được miệng nam chính, liền nhét thuốc vào, đổ nước, nhìn nam chính vừa ho sặc sụa vừa nuốt xuống, lúc đó mới buông tay.

Nhìn hai má Sở Ly Thư bị bóp đỏ lên, may mà chưa bị bóp ra hai cái lúm đồng tiền.

Ngồi bên cạnh nhìn hắn một lúc, Lâm Thanh Dạng tự hỏi, chẳng lẽ người bệnh tội nghiệp yếu ớt trước mắt này lại là kẻ bạo quân điên cuồng xưng bá thiên hạ trong tương lai sao?

Lâm Thanh Dạng không thể kìm nén được nỗi uất ức trong lòng, liền véo nhẹ vào sống mũi thẳng tắp của nam chính: “Nợ ta ba phần, nhớ trả đấy."

Rất nhanh sau đó, tiếng cảnh báo trong đầu cũng biến mất, xem ra thuốc trong Thương Thành quả thật có chút khác biệt so với thuốc ở hiệu thuốc kiếp trước, có lẽ là thuốc đặc hiệu.

Lâm Thanh Dạng quyết định ở lại canh chừng. Đợi nam chính tỉnh dậy, thấy là hắn đã cứu mình, chắc chắn sẽ cảm động vô cùng, không còn nghi ngờ hắn có ý đồ xấu nữa, từ đó sẽ tin tưởng hắn. Không cầu nam chính dâng thân báo đáp, chỉ cầu nam chính bảo vệ hắn sống sót. Biết đâu vị trí nhân vật sẽ được nâng cấp trực tiếp mà không cần làm nhiệm vụ nữa.

Lâm Thanh Dạng càng nghĩ càng vui, chợt nhận ra đây chính là cơ hội từ nguy cơ mà ra. Ha ha ha.

"Nhị thiếu gia! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài rồi, không xong rồi, có chuyện lớn!"

Tiếng kêu đột ngột của Thuận Tài kéo Lâm Thanh Dạng trở lại thực tại.

Nhìn thấy hắn ta hớt hải chạy vào phòng, Lâm Thanh Dạng thắc mắc hỏi: “Chuyện gì vậy?"

Thuận Tài vội vàng giải thích tình hình. Trước đó khi Lâm Thanh Dạng đột nhiên bỏ đi, hắn ta còn chưa kịp phản ứng. Khi đuổi theo ra ngoài thì đã mất dấu, chỉ còn cách lén lút tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng chạy ra cổng chính, lại thấy Lâm Thanh Húc đang tiếp đón An Nam Hầu. Thuận Tài vẫn biết thiếu gia nhà mình không hợp với Tam thiếu gia, thấy Lâm Thanh Húc ân cần như vậy, liền nghe lén một lúc, mới nghe được hai người định đến viện tử của họ tìm chứng cứ phạm tội gì đó. Thuận Tài sợ Lâm Thanh Dạng không có mặt, sẽ bị Lâm Thanh Húc hãm hại, nên mới vội vàng đi tìm khắp nơi.

Lâm Thanh Dạng cũng chưa hiểu chuyện gì, hắn có thể có chứng cứ phạm tội gì chứ? Trong nguyên tác chẳng phải nói ba ngày ba đêm đó đều bình an vô sự sao? Lại xảy ra chuyện gì nữa?

Mặt Lâm Thanh Dạng đầy vẻ không hiểu, bị Thuận Tài gấp gáp kéo ra ngoài, đành phải tạm thời về xem tình hình thế nào.

Kết quả vừa về đến viện, đã nghe thấy tiếng bước chân của một đám người từ phía sau truyền đến.

Là An Nam Hầu dẫn gia đinh cùng đến.

An Nam Hầu vừa bước vào, liền thấy Lâm Thanh Dạng đứng ngẩn ra ở cửa, trên mặt là vẻ giận dữ không thể kìm nén: "Thanh Dạng, ta hỏi ngươi, Sở Ly Thư đâu?"

Lâm Thanh Dạng: "Hả? Ở viện tử của hắn chứ đâu, còn có thể đi đâu nữa?" Chẳng lẽ bọn họ cũng có người phát hiện nam chính mất tích, thế này không hay rồi. Vạn nhất bây giờ họ đi tìm nam chính, phát hiện nam chính đang sốt mê man, chẳng phải sẽ tìm đại phu sao?

"Lâm Thanh Dạng! Đừng có làm loạn!" Mặt An Nam Hầu tái xanh, giận dữ quát lên.

"Nhị ca... Ly Thư hoàn toàn không có ở viện tử của mình, huynh đừng làm phụ thân giận nữa, bây giờ thừa nhận vẫn còn kịp, chúng ta sẽ biến chuyện lớn thành nhỏ." Lâm Thanh Húc đứng bên cạnh đỡ An Nam Hầu, vẻ mặt nghiêm trọng khuyên nhủ: "Bất kể huynh đã làm gì, chúng ta là người một nhà đều sẽ giúp huynh che giấu. Nhưng nếu huynh gây ra án mạng, chúng ta..."

"À... À? Ta hiểu rồi, các người tưởng Sở Ly Thư ở chỗ ta?" Lâm Thanh Dạng dần dần nếm ra mùi vị gì đó, ánh mắt chuyển sang Lâm Thanh Húc, rồi lại nhìn về phía An Nam Hầu: "Phụ thân, không có bất kỳ chứng cứ nào, chỉ nghe người khác nói bậy bạ, đã dẫn người xông vào viện của đích trưởng tử, có phải là không hợp quy củ lắm không?"