Tôi Sống Sót Nhờ Mạng Nhỏ Nằm Trong Tay Nam Chính

Chương 6

"Di mẫu, Hầu gia và Húc nhi đã đi rồi, ta có chút lo lắng... Lỡ như thật sự là Dạng nhi đã làm chuyện như vậy, thì..." Như phu nhân đang ngồi cùng Lý thị chờ đợi trong đại sảnh.

Lý thị cũng ngồi không yên, chống gậy đi đi lại lại: "Nữ nhi của ta chỉ có một đứa nhi tử, lỡ như bị hắn làm hỏng, ta còn mặt mũi nào gặp nữ nhi nữa. Nếu Dạng nhi thật sự làm ra loại chuyện này, ta nhất định phải bắt Hầu gia đổi người được phong Thế tử, phủ An Nam Hầu chúng ta tuyệt đối không thể có một người thừa kế như vậy."

Như phu nhân lập tức hít thở gấp gáp, cố nén lắm mới không để khóe miệng nhếch lên, lo lắng nói: "Nhưng mà... Hầu phủ chỉ có mỗi một vị đích tử. Lẽ nào phải nhường cho Nhị phòng Tam phòng... Hầu gia chắc chắn sẽ không đồng ý đâu."

Lý thị cười khẩy một tiếng, vỗ tay Như phu nhân nói: "Ngươi yên tâm, trong lòng Hầu gia đã có tính toán, nếu không cũng không thể trực tiếp chạy đến viện của tên nhãi đó. Dù sao thì ai ai cũng biết vị ở Bích Lạc Đường kia cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa."

Lý thị không ngờ rằng cưới về một Quận chúa lại mang đến nhiều rắc rối như vậy, nếu không phải nhi tử Hầu gia của bà ta có bản lĩnh thì sợ rằng cả gia tộc đã bị liên lụy bởi tội danh của Vương gia kia rồi. Nhìn lại đưa trưởng tử mà vị Quận chúa ấy sinh ra, thì đúng là không ra gì, bất học vô thuật, thô kệch béo phì, còn ham mê mỹ nam, quả thực làm mất mặt Hầu phủ. Thật muốn không nhìn thấy cả hai mẫu tử đó cho đỡ phiền lòng.

Hơn nữa, Lý thị tin rằng mình và nhi tử cũng có sự đồng tâm. Tên Lâm Thanh Dạng này thật khó mà đảm đương đại sự, vẫn là Húc nhi tốt hơn.

Lý thị đương nhiên thiên vị cháu ngoại của mình, Húc nhi từ nhỏ đã được bà ta chăm sóc, nên càng thêm yêu thương. Bà ta nhất định phải lo liệu cho bọn họ.

Thấy Như phu nhân vẫn một bộ dáng ngây thơ chưa hiểu chuyện, Lý thị nói: "Thôi, chúng ta cũng đi một chuyến, xem Hầu gia xử trí ra sao. Nếu hắn mềm lòng, ta nhất định sẽ không đồng ý đâu."

Chuyện Lâm Thanh Dạng ham mê nam sắc, thường lui tới Nam Phong Quán, những lời đồn này sớm đã không còn là bí mật nữa.

Nhưng chỉ cần không công khai, không bị bắt quả tang thì mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt, dù sao Nam Phong Quán ở triều Đại Chu cũng được tồn tại công khai.

Chỉ là người thừa kế các nhà tự nhiên không muốn dính líu, nhất là những kẻ chưa thành thân, vì sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng.

Lúc này, An Nam Hầu thật sự đã nổi trận lôi đình. Lâm Thanh Dạng bình thường chơi bời lăng nhăng cũng được, nhưng lại dám vươn móng vuốt đến biểu đệ của mình. Lỡ như Sở Ly Thư làm ầm lên, thì thanh danh của phủ An Nam Hầu bọn họ chắc chắn sẽ bị hủy hoại.

Thế mà khi đối diện với sự chất vấn, Lâm Thanh Dạng không những không thừa nhận, mà còn ám chỉ phụ thân mình nghe lời gièm pha?

Có vẻ như vì được nuông chiều quá mức mà Lâm Thanh Dạng đã thực sự nghĩ rằng mình có thể làm càn được rồi.

"Sao, còn có thể oan uổng cho ngươi nữa sao?" An Nam Hầu giận dữ nói. So với Lâm Thanh Dạng thường hay gây chuyện, đương nhiên ông ta tin tưởng Lâm Thanh Húc ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn.

Lâm Thanh Dạng nhìn vẻ mặt lý sự hùng hồn của phụ thân, suýt nữa bật cười vì tức giận.

"Nhị ca, đêm qua có người tận mắt nhìn thấy Sở Ly Thư vào phòng huynh, đến giờ vẫn chưa ra", Lâm Thanh Húc lên tiếng.

"Ồ, ai thấy vậy? Ta muốn xem thử kẻ nào dám vu khống cho đích tử ta đây." Lâm Thanh Dạng vẫn giữ vẻ mặt bất cần đời.

Lúc này, từ phía sau Lâm Thanh Húc, một tên tùy tùng bước ra: "Nô tài vô tình nhìn thấy, tối qua đi ngang qua đây, liền thấy Thuận Tài đang dìu Sở thiếu gia vào trong, có vẻ như ngài ấy không cử động được."

Lâm Thanh Dạng phản ứng nhanh như chớp: "Viện của ta và tam đệ cách xa nhau, ngươi là nô tài của tam đệ, không lý nào lại tình cờ đi ngang qua chỗ của ta mà lại nhìn thấy. Cái này thật đúng là trùng hợp đến mức thần tiên cũng không dám tin!"

Tên nô tài nghe xong liền ngớ người ra, không biết phải phản ứng thế nào. Ngay cả Lâm Thanh Húc cũng sửng sốt, không ngờ Lâm Thanh Dạng lại phản ứng nhanh nhạy đến vậy.

Lâm Thanh Dạng liếc nhìn Thuận Tài, thấy hắn ta có vẻ kinh ngạc, trong lòng đã hiểu ra. Thuận Tài hẳn đã làm rất kín đáo, vậy mà vẫn bị phát hiện, chứng tỏ ngay từ đầu đã có người theo dõi chuyện này.

Lâm Thanh Dạng đã hiểu ra, hóa ra Lâm Thanh Húc vẫn luôn biết chuyện nguyên chủ định hãm hại Sở Ly Thư. Trong nguyên tác, chắc hẳn cũng do Lâm Thanh Húc sắp xếp mới bị phát hiện. Nhưng lần này, có lẽ do hiệu ứng cánh bướm nên mọi chuyện mới xảy ra sớm hơn.

Lâm Thanh Dạng thật sự đoán đúng, Lâm Thanh Húc quả thật biết hết mọi chuyện, chỉ đợi cơ hội bắt quả tang. Ban đầu hắn ta định chờ Sở Ly Thư bị hành hạ không ra hình người mới nói, để kết tội nặng hơn. Nhưng sáng nay thấy Lâm Thanh Dạng vẫn bình an vô sự còn định đi thăm mẫu thân, Lâm Thanh Húc cảm thấy kỳ lạ nên mới nóng lòng vạch trần sớm.

An Nam Hầu không phải kẻ ngốc, vừa nghe Lâm Thanh Dạng nói vậy liền sinh nghi. Đang định nhìn sang Lâm Thanh Húc thì đã nghe hắn ta lên tiếng: "Nhị ca, huynh đừng dọa một nô tài. Chúng ta đã tìm khắp phủ rồi, nhưng thật sự không thấy biểu đệ Ly Thư đâu. Nếu huynh trong sạch, chi bằng để chúng ta tìm kiếm một lần nữa, như vậy phụ thân cũng yên tâm hơn."

Lâm Thanh Húc vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều thấy hợp lý. Đúng vậy, nếu trong sạch thì việc để họ tìm kiếm một chút cũng chẳng có gì khó khăn, chứng minh rõ ràng là xong. Cách Lâm Thanh Dạng cố gắng tranh cãi, ngược lại, càng làm cho hắn trở nên đáng nghi hơn

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, nếu thật sự bị vu oan thì đối với đích tử của Hầu phủ, điều này sẽ gây tổn hại nặng nề đến địa vị của hắn.

Đang nói chuyện thì Lý thị và Như phu nhân cũng vội vàng chạy đến xem náo nhiệt.

"Sao còn đứng đây? Ly Thư đâu rồi?" Lý thị gõ gậy xuống nền gạch dồn dập.

"Mẫu thân, sao người cũng tới đây?" An Nam Hầu vội đỡ lấy Lý thị, sợ lão nhân gia tức giận mà sinh chuyện.

"Tên nghịch tử này làm ra chuyện như vậy, sao ta không lo được? Muội muội ngươi chỉ có mỗi đứa nhi tử này, lỡ như xảy ra chuyện gì..." Mắt Lý thị đỏ hoe.

"Chúng cháu đang định tra xét..."

Lâm Thanh Húc kịp thời lên tiếng: "Nhị ca không muốn cho chúng cháu tìm người, chúng con..."

Lý thị lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thanh Dạng: "Ngươi còn mặt mũi nào cản trở? Tránh ra!"

Vì lão phu nhân đột ngột xuất hiện, bên ngoài viện đã có hạ nhân lén lút đứng xem.

Ban đầu Lâm Thanh Dạng còn do dự, vì hắn lo ngại rằng nếu đám người này không tìm thấy ai ở đây, họ sẽ ngay lập tức quay về tìm kiếm, vậy thì chuyện Sở Ly Thư bị sốt sẽ bị phát hiện. Hắn đã tính đến việc kéo dài thời gian hoặc tìm cách để bọn họ từ bỏ ý định, nhưng xem ra không có cách nào khả thi.

"Được, nhưng nếu các người không tìm thấy thì sao?" Lâm Thanh Dạng thẳng thừng chất vấn.

Lâm Thanh Dạng bước lên phía trước một bước, lưng thẳng tắp, khiến mọi người đều sững lại. Chỉ nghe thấy vị Nhị thiếu gia ngày thường chỉ biết giận dữ và gây rối nói: "Phụ thân, chỉ dựa vào lời của một tên nô tài mà người đã dẫn người đến lục soát viện của con, người là phụ thân, con không có gì để nói. Nhưng nếu sự thật chứng minh con bị oan uổng, con hy vọng phụ thân sẽ trừng phạt kẻ đứng đầu trong chuyện này."

"Ngươi mà bị oan, đương nhiên ta sẽ phạt tên nô tài này." An Nam Hầu đáp như lẽ hiển nhiên.

"Chỉ mỗi nô tài thôi sao?"

An Nam Hầu hỏi: "Ngươi có ý gì?"

"Thân là thứ tử của Hầu phủ, dám bịa chuyện vu khống huynh trưởng, chẳng phải đáng bị trừng phạt sao? Người tố cáo với phụ thân đâu phải tên nô tài này, mà chính là Lâm Thanh Húc, phải không?" Lâm Thanh Dạng nói xong, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Thanh Húc, chẳng lẽ hắn ta tưởng mình dễ bị bắt nạt sao?

"Nhị ca, sao huynh có thể nói ta như vậy, ta chỉ là..."

"Dám làm mà không dám nhận sao? Nếu lần này không lập quy củ, thì sau này mỗi lần ngươi tố cáo, phụ thân lại phải phiền toái chạy đến, chẳng lẽ ta còn phải phối hợp với ngươi diễn trò sao? Phụ thân, nếu các người không tìm thấy Sở Ly Thư ở đây, thì chứng tỏ hai người họ đang nói dối và cố tình vu oan cho ta. Nô tài thì con không quan tâm, nhưng Lâm Thanh Húc phải quỳ xuống xin lỗi con, yêu cầu này dù là bất kỳ gia tộc lớn nào cũng đều thấy hợp tình hợp lý, phải không?" Lâm Thanh Dạng mạnh mẽ nói.

"Nhị thiếu gia, việc này liên quan gì đến Húc nhi của ta!" Như phu nhân cuống cuồng.

"Sao nào, ngươi làm sai còn muốn kéo Húc nhi xuống nước à?" Lý thị cũng giận dữ lên tiếng.

Lâm Thanh Dạng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn giữ thái độ bình tĩnh: "Nếu các người nhất quyết nói như vậy, thì có lẽ việc nhà này đã biến thành chuyện công rồi. Ta không ngại thỉnh cầu Thánh Thượng phân xử công bằng. Thánh Thượng đã nói, nếu ta có bất kỳ oan ức gì, đều có thể đến tìm ngài."

Hoàng đế quả thực đã từng nói vậy, nhưng cũng chỉ vì nể mặt Lưu phi mà muốn an ủi Quận chúa và Lâm Thanh Dạng thôi. Ai mà lại muốn đưa chuyện xấu trong nhà lên trước mặt Hoàng Thượng cơ chứ? Nhưng vì nguyên chủ xưa nay là một kẻ nóng nảy, đã bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng dám làm, nên không ai dám đánh cược với hắn.

“Hỗn xược! Ngươi định dùng Thánh Thượng để áp chế ta!”

“Phụ thân, ta không chịu được oan ức này nữa!” Lâm Thanh Dạng lại thốt ra câu mà nguyên chủ thường nói, coi như giữ được chút tính cách trước kia của mình.

Lúc này, ngay cả An Nam Hầu cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu Sở Ly Thư có thực sự ở đây không?

Lâm Thanh Húc cắn răng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy yếu thế trước Lâm Thanh Dạng. Bình thường Lâm Thanh Dạng ngốc nghếch vô cùng, sao hôm nay lại đột nhiên khó đối phó đến vậy?

Dù vậy, hắn ta vẫn tin chắc rằng Sở Ly Thư đang ở đây. Hắn ta cho rằng Lâm Thanh Dạng đột nhiên trở nên mạnh mẽ chỉ vì hành động của mình quá táo tợn, nên mới hoảng loạn tìm cách che giấu, muốn ép mọi người rút lui. Chính vì trong lòng hắn thấp thỏm lo sợ, nên mới dám đem cả Hoàng Thượng ra để hù dọa mọi người.

"Nhị ca, huynh đối xử với ta thế nào cũng được, nhưng ta thật sự lo lắng cho Ly Thư."

Chậc, Lâm Thanh Húc quả nhiên là một đóa "bạch liên hoa", kế thừa hoàn toàn sự giả tạo từ mẫu thân hắn ta, đúng là khó đối phó.

An Nam Hầu nghe Lâm Thanh Húc nói vậy, cũng quyết định đặt cược một phen, ông ta thật sự muốn dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này.

Nhưng đáng tiếc, đám hạ nhân lục tung cả viện lên cũng không tìm thấy Sở Ly Thư. Đến khi nhóm người cuối cùng bước ra, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

"Không... không thể nào, tiểu nhân thật sự đã nhìn thấy, hơn nữa ở những chỗ khác chắc chắn không có Sở thiếu gia." Tên nô tài đã tố cáo là kẻ lo lắng nhất về chuyện này, vội vàng lên tiếng bảo vệ mình.

Mặt mày Lâm Thanh Húc cũng khó coi, nhưng hắn ta nhanh trí, liền nói: "Lúc chúng ta đến, Nhị ca cũng có vẻ như vừa mới trở về, chẳng lẽ..."

Tên nô tài lập tức hô lên: "Chắc chắn đã chuyển người đi rồi!"

"Thế nào? Vu oan cho người khác mà còn không chịu nhận?" Lâm Thanh Dạng cười khẩy.

An Nam Hầu bắt đầu lưỡng lự, Như phu nhân vội kéo kéo áo Lý thị, nói: "Giờ nói gì cũng vô ích, trước hết phải tìm được người, rồi trực tiếp hỏi Ly Thư, rốt cuộc là chuyện gì!"

An Nam Hầu vội vàng đồng ý, lần này đúng thật là cả Hầu phủ đều bị kinh động. Cuối cùng, hạ nhân tới báo lại rằng Sở Ly Thư đang ở trong phòng của mình và ngủ rất ngon lành. Mọi người lập tức kéo nhau chạy tới.

Trong lòng Lâm Thanh Dạng liên tục cầu nguyện, bước vào phòng chậm hơn mọi người một chút thì nghe thấy giọng của Lý thị cao vυ't lên, ngay sau đó là một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên.

"Ngoại tổ mẫu, con không sao... Chỉ là buổi chiều đọc sách có hơi choáng váng đầu, nên nghỉ ngơi một lát, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi."

Giọng của nam chính nghe thật dễ chịu, khiến Lâm Thanh Dạng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thuốc đặc hiệu trong Thương Thành đúng là có tác dụng mạnh, kéo dài được gần nửa canh giờ, đúng lúc nam chính tỉnh dậy. Chỉ cần hắn tỉnh, sẽ không ai ép hắn phải đi gặp đại phu nữa. Hơn nữa theo thỏa thuận bí mật tối qua của bọn họ, Sở Ly Thư cũng sẽ không để lộ chuyện gì.

Vào lúc ấy, Lâm Thanh Dạng khoan thai bước vào, từ xa nhìn lướt qua đám người.

Sở Ly Thư đã mặc lại y phục chỉnh tề và đang ngồi bên mép giường. Mái tóc hơi rối, đôi mắt phượng đen láy còn vương chút mờ mịt, gò má ửng hồng, vẻ mặt ngỡ ngàng - là dáng vẻ vừa mới tỉnh giấc. Tuy nhiên, Lâm Thanh Dạng có thể nhận ra hắn vẫn còn đang sốt, chỉ là đã ở mức có thể chịu đựng được.

Hắn đứng dậy hành lễ, động tác chậm rãi đúng như kiểu người vừa tỉnh ngủ, nhưng hoàn toàn không có gì bất thường. Người tinh mắt đều thấy rằng với trạng thái này, rõ ràng hắn không phải bị ức hϊếp, vậy nên không có chuyện cố tình che giấu điều gì.

Thế nên, Lâm Thanh Dạng thật sự không hề làm gì Sở Ly Thư!

Trong chớp mắt, Sở Ly Thư đứng dậy. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Thanh Dạng nháy mắt với hắn nhưng Sở Ly Thư lại vội dời tầm nhìn đi nơi khác.

An Nam Hầu vội vã hỏi: "Lợi Thư, hôm nay ngươi ở đây cả ngày sao? Hôm qua Nhị biểu ca của ngươi có tìm ngươi không?"

"Hôm qua tiểu điệt không gặp Nhị biểu ca, hôm nay cứ ở trong phòng đọc sách. Có chuyện gì xảy ra sao ạ?" Sở Ly Thư tỏ vẻ ngây thơ như thỏ con.

Mọi người lộ vẻ ngượng ngùng, tất nhiên không thể nói ra những điều họ nghi ngờ. An Nam Hầu làm ra vẻ lo lắng: "Trông ngươi có vẻ không khỏe, cần tìm đại phu không?"

"Không sao đâu ạ, thân thể tiểu điệt vốn yếu, bệnh cũ tái phát thôi, đã quen rồi. Đa tạ cữu cữu quan tâm. Chỉ là hiện giờ tiểu điệt ăn mặc chưa chỉnh tề, cần phải tắm rửa, nên..."

"Phải phải phải, ngươi cứ dọn dẹp đi. Ủa, sao không thấy hạ nhân trong viện của ngươi đâu?"

Sở Ly Thư ngượng ngùng đáp: "Họ có việc, xin phép ra ngoài cả rồi." Trong viện của hắn chỉ có hai hạ nhận. Một người thật sự xin phép đi vắng, còn người kia thì...

Thực ra, Hầu phủ đối xử với hắn rất lơ là. Lúc này mọi người càng không muốn ở lại nữa, nên tìm cớ để ra ngoài.

Khi mọi người đã ra hết, Lâm Thanh Dạng lại là người cuối cùng rời đi. Sở Ly Thư nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng điều Sở Ly Thư thắc mắc hơn là làm sao mình về được đây? Chẳng phải hắn đang tìm nơi an toàn để trốn sao? Hay là do hắn sốt đến mê man, hoặc có người nào đó...

Sở Ly Thư quay lại bên giường, đưa tay rút từ dưới gối ra một dải lụa buộc tóc màu thanh thiên.

Đây là của ai? Tại sao lại nằm trong tay hắn? Nếu có ai phát hiện ra điều bất thường này, hắnn nhất định phải tìm ra kẻ đó.

Rồi... gϊếŧ!

Lúc này, tên nô tài đang bị giữ lại ngoài viện vẫn đang sốt ruột chờ đợi tin tức. Khi thấy Lâm Thanh Húc bước ra, sắc mặt đã tối sầm lại. Nhìn thấy ánh mắt giận dữ của An Nam Hầu, hắn ta lập tức đá tên nô tài một cú lật nhào: "Tất cả là lỗi của ngươi, dám lừa gạt chủ nhân, ngươi to gan thật!"

"Tam thiếu gia, không phải thế, ngài biết mà, nô tài..." Tên nô tài chưa nói hết câu đã bị Lâm Thanh Húc đánh ngã xuống đất.

"Phụ thân, tên nô tài này chắc hẳn vì thời gian trước bị Nhị ca đánh nên có ý báo thù, con cũng bị lừa mới gây ra hiểu lầm như vậy. Đều là do con không tra xét kỹ, oan uổng cho Nhị ca. Xin Nhị ca trừng phạt tên nô tài này." Lâm Thanh Húc cúi mình thi lễ.

Mắt An Nam Hầu lóe lên, ngẫm nghĩ giây lát rồi nổi giận: "Đồ nô tài đáng chết! Kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng rồi bán đi! Thôi, chuyện hôm nay đến đây là xong, chuẩn bị gia yến đi."

"Hầu gia tha mạng, không phải nô tài, là Tam thiếu gia..."

Như phu nhân vừa nghe liền nóng nảy, bước lên quát: "Tên nô tài này còn muốn kéo người khác vào, bịt miệng hắn lại, đánh tại đây luôn cho ta, để Nhị thiếu gia hả giận."

An Nam Hầu cũng mặc nhiên đồng ý với cách làm của Như phu nhân. Thế là tên tùy tùng từ nhỏ đã theo Lâm Thanh Húc bị đem ra làm vật hy sinh.

"Phụ thân? Người không định nuốt lời chứ." Lâm Thanh Dạng nhìn họ diễn kịch nãy giờ, cười nói.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi rõ rệt, lúc này Lâm Thanh Dạng tràn đầy khí thế, bước lên phía trước, đến trước mặt Lâm Thanh Húc. Không đợi hắn ta mở miệng, Lâm Thanh Dạng đã giơ chân đá mạnh vào đầu gối hắn ta, khiến hắn ta phải quỳ sụp xuống ngay lập tức.

"Không biết quỳ à? Để ta dạy cho ngươi cách quỳ!"

Hình tượng kiêu ngạo, bắt nạt kẻ thứ xuất này không thể để mất, cũng không muốn mất!