Ông Trương ngẩn người trong chốc lát, không ngờ còn có người chủ động nộp mạng.
Lâm Tinh Thiển kinh ngạc không kém.
Có phải anh bị ngốc không?
Người sáng mắt đều nhìn ra được đây là chuyện nguy hiểm, sao anh còn lao đầu vào?
Anh lại không có năng lực tự bảo vệ mình như cô.
Lâm Tinh Thiển: “Anh làm sao vậy? Đừng đùa nữa, an tâm ở đây đi.”
Cô còn định kéo Hạ Vi đi cùng, không thể nào để con bitch năm lần bảy lượt muốn hại cô hời được.
Cảnh Dục rũ mắt, ra vẻ ấm ức ghé bên tai Lâm Tinh Thiển hạ giọng mách: “Cô ta bắt nạt tôi, coi thường người mới. Tối hôm qua còn bắt tôi ngủ ở góc tường, tôi không thích cô ta, không muốn ở cùng với cô ta.”
Lâm Tinh Thiển: phụt.
Xin lỗi, tuy nghe có vẻ rất đáng thương nhưng cô lại rất buồn cười.
Giống như bạn nhỏ mách lẻo vậy.
Sợ Lâm Tinh Thiển không đồng ý, không biết Cảnh Dục móc từ đâu ra túi snack vị dưa leo muối biển.
Cảnh Dục: “Cho cô cái này, cho tôi đi đi.”
Lâm Tinh Thiển lập tức khuất phục: “Được rồi được rồi, lát nữa anh phải theo sát tôi.”
Cảnh Dục vui vẻ ừm một tiếng.
Ông Trương: …
CMN, có thể tôn trọng ông ta chút không? Ông ta mới là người sở hữu quyền quyết định đó!!!
Lúc này, nét mặt Hạ Vi điên cuồng.
Tốt quá rồi tốt quá rồi!
Cứ để hai tên người mới này đi nộp mạng đi!
Cô ta nhất định sẽ trở thành người sống sót sau cùng!
Lâm Tinh Thiển nhìn biểu cảm đắc ý của cô ta liền khó chịu.
Lâm Tinh Thiển: hầy, cái tính nóng nảy này của mình thật sự không thể nhịn nổi.
Cô chỉ vào Hạ Vi: “Ông ơi, cô ta cũng phải đi.”
“Nếu cô ta không đi, chúng tôi cũng không đi đâu.”
Hạ Vi nghe thấy lời nói vô liêm sỉ của cô, lập tức muốn nuốt sống Lâm Tinh Thiển.
“Con tiện nhân, mày nói bậy cái gì!”
Hạ Vi nhào tới muốn đánh, Lâm Tinh Thiển đá cô ta một cái văng lên bức tường cách đó năm mét, vách tường rung lên.
Hạ Vi nôn ra một ngụm máu, trực tiếp ngất xỉu.
Ngụy Cường luôn giữ im lặng âm thầm lùi về sau mấy bước, tránh xa Lâm Tinh Thiển.
“Hay là bốn người chúng ta đều đi.”
Bây giờ anh ta cảm thấy so với Hạ Vi, ở bên cạnh Lâm Tinh Thiển dường như an toàn hơn.
Ông Trương: …
CMN chứ.
Tôi nói cho cô cậu đi hết à?
Có thể ngoan ngoãn phục tùng theo sắp xếp của npc không?
Lâm Tinh Thiển kéo tóc của Hạ Vi, kéo cô ta từ góc tường tới trước mặt ông Trương giống như kéo heo chết.
Cô nhìn chằm chằm ông Trương: “Ông ơi, bốn người đi hết không có vấn đề chứ?”
Khóe miệng ông Trương giật giật hai cái.
Trơ mắt nhìn Lâm Tinh Thiển bóp một hòn đá nhặt ở góc tường thành bột phấn.
Sau cùng, ông ta gật đầu.
Lâm Tinh Thiển rất hài lòng.
Cô ném Hạ Vi đang hôn mê bất tỉnh lên chiếc xe đẩy của ông Trương.
Lâm Tinh Thiển phủi tay: “Ông ơi, vất vả rồi.”
Cô không đời nào kéo con bitch này mãi đâu.
Ông Trương: ….
Nhịn.
Nhịn trước đã…
Cảnh Dục rất giỏi quan sát cầm tấm khăn ướt, kịp thời lau bàn tay dính bẩn cho Lâm Tinh Thiển.
Lâm Tinh Thiển trao cho anh một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”.
Ngụy Cường: …
Ôi, sau này anh ta cũng mang theo khăn ướt bên mình!
Có thêm một cơ hội ôm đùi!
Đạn mạc lại bắn ra một tràng.
【Đậu má đậu xanh, tôi cười chết. Ông bác nói tôi không phải người thật, nhưng cô là chó thật!】
【Má, đây là lần đầu tiên tôi xem livestream mà thương cho npc. Đỉnh!】
【Ông bác: đừng gọi tôi ông nữa, cô là ông tôi!】
【Ông bác mang biểu cảm như nuốt phải phân, ha ha ha, trông có vẻ Hạ Vi không nhẹ.】
【Theo dõi rồi theo dõi rồi, tôi thấy streamer này được!】
【Tôi bắt đầu đồng tình với các npc sắp sửa xuất hiện phía sau rồi.】