Livestream Vô Hạn: Đại Lão Siêu Mạnh Lại Siêu Ngốc

Chương 6: Tiểu Trấn Kinh Dị: Làm Gốm

Ông Trương cũng run tay múc cho mình một bát canh xương, uống sồn sột.

Bác gái Trương bên cạnh đặt bát đũa xuống, đi thẳng tới bên cạnh xe đẩy, vén tấm vải trắng lên mà không hề tránh né.

Một bộ xương người bê bết máu hoàn chỉnh xuất hiện!

Ngoài cái đầu bầy hầy máu, nội tạng và cơ thịt đều không còn nữa, chỉ là một bộ xương máu.

Sắc mặt bác gái Trương bình tĩnh, bàn tay thô ráp vặn răng rắc, đầu người bị tháo xuống ném lên xe đẩy.

Nắm xương sống của bộ xương, kéo vào nhà bếp, trên mặt đất để lại một đường máu nhàn nhạt.

Ngay sau đó, truyền tới tiếng chặt xương.

Lúc này, Hạ Vi và Ngụy Cường đã uống canh trước đó nhìn nhau, sau đó…

“Ọe…”

Hai người nôn thốc nôn tháo, thiếu điều nôn cả mật xanh ra.

Lâm Tinh Thiển hơi thắc mắc.

Lý Khải chết rồi.

Cô chắc chắn đêm qua phòng kế bên mở cửa, là ai đẩy anh ta ra?

***

Ánh mắt của Lâm Tinh Thiển rơi lên người Cảnh Dục, bởi vì nhìn thấy sự vật máu tanh, sắc mặt của anh không được tốt lắm, có hơi nhợt nhạt.

Nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, trên gương mặt tuấn tú lại lộ ra một nụ cười.

Hôm nay anh không đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen đó nữa, lộ ra mái tóc ngắn màu nâu vàng mềm mượt lòa xòa, khí chất lập tức nhu hòa hơn.

Mang theo ý cười còn có ánh ban mai rọi lên, viết rõ mấy chữ trai nhà lành thuần khiết vô hại.

Thế mà Lâm Tinh Thiển lại nhất thời thất thần.

Quả nhiên nam sắc mê hoặc người.

Cô lập tức dịch chuyển tầm mắt.

Đạn mạc (dạng bình luận trên sóng trực tuyến, chạy qua trên màn hình).

【Nhìn thấy chưa? Thiển Thiển xấu hổ rồi! Cô ấy tránh né ánh mắt rồi!】

【Aaa! Cp Lâm Dục là thật!】

【Lầu trên, cp Lâm Dục là cái quỷ gì? Làm ơn gắn não vào, ánh mắt của Lâm Tinh Thiển rõ ràng là mang theo ý thăm dò!】

【Chị Thiển của tôi đẹp điêng, tối qua đánh tanh bành cái thằng dâʍ ɖu͙© làm tôi hả dạ!】

Cảnh Dục thấy Lâm Tinh Thiển không nhìn anh nữa, ý cười trên mặt tức thì biến mất, con ngươi âm u ngập tràn hứng thú.

Nhạy bén, thông minh, mạnh mẽ.

Ừm.

Đúng là một cô gái thú vị.

Đợi ông Trương uống hết toàn bộ canh, ăn hết tất cả màn thầu, Hạ Vi và Ngụy Cường mới nôn xong.

Họ kiệt sức ngồi uỵch dưới đất, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Ngay sau đó, chuyện khiến họ kinh hãi hơn lại ập tới lần nữa.

Ông Trương lại đẩy chiếc xe đẩy của ông ta, giọng điệu cực kỳ âm u.

“Tiếp theo, hai người nào trong số các người muốn đi làm đồ gồm? Đừng để họ đợi lâu.”

Vừa nghe thấy câu này, Hạ Vi sợ đến xanh mặt.

Nét mặt cô ta trở nên dữ tợn, giành trước một bước chỉ vào Lâm Tinh Thiển hét: “Cô ta! Để cô ta đi! Cô ta vốn ở cùng một phòng với anh Khải, tới lượt cô ta đi!”

Ông Trương nhìn Lâm Tinh Thiển, tiếp tục hỏi: “Vậy người còn lại là…”

Ông ta cố ý đảo quanh trong ba người còn lại.

Hạ Vi ôm cơ thể run lẩy bẩy.

Cô ta không muốn chết!

Chỉ cần tìm ra manh mối trong khoảng thời gian còn lại, cô ta sẽ có cơ hội sống tiếp!

Lúc này, Cảnh Dục cắt ngang lời của ông Trương.

“Tôi muốn đi.”