Giờ phút này, anh đang nằm ở trên sô pha, bị cồn trói mất lý trí.
Khương Điềm chưa nấu canh giải rượu cho anh.
Căn cứ theo cốt truyện, Kỷ Phi Hàn uống rượu vào sẽ xảy ra chút vấn đề, canh giải rượu bình thường cũng vô dụng.
“Chị Khương, cho tôi ly nước.”
Nằm ở sô pha nghỉ ngơi một lát, ý thức Kỷ Phi Hàn mới khôi phục một chút, đầu anh đau như muốn nứt ra.
“Được.”
Khương Điềm rót một ly nước, bưng qua. Kỷ Phi Hàn gấp gáp cầm lấy, một hơi uống sạch cả ly.
Không biết sao lại thế này, hắn nội tâm khô nóng càng trọng.
Bộ vest biến thành sợi dây trói, anh dùng sức nới lỏng cà vạt, cởi ra, sau đó ném áo khoác sang một bên, ngay cả áo sơ mi cũng cởi ra vài cúc áo.
Cảm giác khô nóng vẫn cứ như bóng với hình đeo dai dẳng trên người anh.
Đôi mắt Kỷ Phi Hàn nửa khép nửa mở: “Lấy thêm một ly.”
Khương Điềm vào phòng bếp rót một ly nước lạnh, Kỷ Phi Hàn nhanh chóng uống hết.
Vẫn vô dụng.
Anh chịu đựng cơn đau đầu, mở to mắt: “Đỡ tôi tới phòng vệ sinh.”
Khương Điềm nghe lời dìu anh vào nhà vệ sinh.
Không bao lâu, tiếng nước vang lên.
Tửu lượng của Kỷ Phi Hàn không tồi, anh cho rằng mình đang ở trạng thái 5 phần say. Sau khi tắm xong, cơn nóng đã bị trấn áp. Hết một ngày đi xã giao, dựa vào chút nghị lực cuối cùng anh tìm được phòng, đầu váng mắt hoa mà ngủ say.
Bên kia không có động tĩnh, Khương Điềm thay bộ quần áo lao động màu xám.
Bởi vì khoản vay mua nhà quá nhiều nên vấn đề ăn mặc cần kiệm đã khắc sâu vào bản năng, ngay cả áo ngủ đều được giặt đến mức bạc màu.
Khương Điềm thay áo ngủ, tự mình làm một cái mặt nạ đơn giản. Đắp mặt nạ rồi rửa mặt xong, tắt đèn.
Hai giờ khuya, Khương Điềm bị tiếng đập cửa đánh thức.
“Chị Khương, mở cửa.”
Trong giọng nói Kỷ Phi Hàn cất giấu sự táo bạo.
Khương Điềm im lặng mang dép lê xuống giường, sửa sang lại tóc, mới mở cửa phòng ra.
Dù đầu óc của Kỷ Phi Hàn có chậm chạp cũng ý thức được không phù hợp.
Anh không biết là kẻ nào muốn hại mình. Bây giờ, anh bị nhiệt độ khống chế, theo bản năng gõ cửa phòng Khương Điềm muốn nhờ cô tìm người đưa mình tới bệnh viện.
Đập vào mắt là một gương mặt rất bình thường, Kỷ Phi Hàn mất khống chế di chuyển tầm mắt xuống dưới.
Cái áo ngủ bị giặt tới nỗi mất hình mất dạng, bên dưới là xương quai xanh tinh xảo của Khương Điềm, cặp đùi trắng nõn tinh tế, đường cong bả vai cũng lộ ra một vẻ đẹp yếu ớt tinh xảo.
Bởi vì cổ áo ngủ hơi sâu, Kỷ Phi Hàn lại cao hơn Khương Điềm rất nhiều, một vùng da trắng trẻo đập vào mắt anh khiến đáy lòng rung động.
Cơn nóng giống như kiến đang gặm tim, cơn sóng tình mãnh liệt hóa thành thủy triều đánh mạnh vào tấm chắn phòng ngự tâm trí sắp sụp đổ.