Cô Bé Câm Ấy

Chương 2

Lâm Tri Ngôn từ từ đứng dậy, cô chỉ thấy môi của đối phương nhanh chóng mấp máy nhưng không biết anh ta đang nói gì. Cô vừa đau lại còn có hơi xấu hổ, hoàn toàn không liên hệ phản ứng của mình với hai chữ “ăn vạ.”

Còn anh chàng tóc xoăn đương nhiên cũng hiểu lầm sự im lặng của cô. Sau khi hỏi liên tiếp vài câu, anh ta dần mất kiên nhẫn: “Sao lại không trả lời vậy? Người câm à?”

Cuối cùng Lâm Tri Ngôn cũng định thần lại. Cô cúi người xuống đỡ chiếc xe đạp điện nhỏ màu vàng lên, sau đó dùng ngón trỏ chỉ về phía mình, áp bàn tay vào tai, rồi lại xua tay, tỏ ý bản thân cô không nghe thấy anh ta nói gì.

“Ý gì đấy?” Anh chàng tóc xoăn nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Đa số mọi người không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, Lâm Tri Ngôn đã quen với điều này. Cô quen tay lấy điện thoại ra gõ chữ rồi đưa đến trước mặt người đàn ông.

[Xin lỗi, tôi là người điếc. Tôi không cố ý]

Anh chàng tóc xoăn trợn trừng mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tai cô không nghe được á? Thật hay giả vậy?”

Lâm Tri Ngôn gật đầu, lại gõ thêm mấy chữ đưa cho anh ta xem: [Thật đó, tôi không lừa anh]

“Cô thế này… không phải nghe thấy được ư?” Anh chàng tóc xoăn bán tín bán nghi.

Lâm Tri Ngôn cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ thành khẩn hơn, tiếp tục cúi đầu gõ chữ: [Tôi biết đọc môi, có thể nhìn khẩu hình miệng của anh]

“Còn thế được cơ à? Giỏi đấy.”

Khí thế của anh chàng tóc xoăn yếu đi rất rõ, lại liếc nhìn Lâm Tri Ngôn thêm một lần.

Nghe danh thành phố vùng núi có nhiều mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng một cô gái đẹp còn trẻ như vậy, thế mà lại là một người câm điếc…

Chậc, có hơi phiền đây.

Xe to tông phải xe nhỏ, đối phương lại còn là người tàn tật, nếu muốn nhân cơ hội tống tiền thì mình cũng chỉ đành ngậm bồ hòn.

“Nói rõ với cô trước nhé. Bên tôi là lái xe đúng luật, đã bấm còi và bật đèn khi rẽ rồi, là do cô không nghe thấy. Tông phải xe cô cũng chỉ là ngoài ý muốn. Hơn nữa…”

Anh chàng tóc xoăn chỉ vào chiếc xe mới bóng lưỡng trông có cảm giác như một chiếc đàn piano, bĩu môi: “Xe của tôi cũng bị xước sơn, sơn lại cũng rất phiền phức đấy!”

Lúc này, Lâm Tri Ngôn đã hiểu lời anh ta nói, nhìn theo hướng anh ta chỉ. Quả nhiên, bên cạnh đèn xe đã bị bong ra một mảng sơn.

Biển số xe là năm số năm liên tiếp, nhìn đã biết là rất đắt tiền.

“Bên trong xe còn có người thân mới về nước, tôi đang vội đưa họ về nhà đây.” Anh chàng tóc xoăn hất cằm về phía người ngồi trong xe.

Lâm Tri Ngôn nhìn về phía cửa xe đang hơi hé mở ra một nửa, hàng ghế phía sau đúng là có người ngồi. Góc này không nhìn rõ được mặt của người đó, chỉ thấy đôi chân dài trong chiếc quần thoải mái, rộng rãi hơi tách ra, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt trên đầu gối đang cầm một chiếc rubik gương màu đen trắng, thỉnh thoảng lại xoay nhẹ.

Đây là một đôi tay thon dài, cân đối, trời sinh phù hợp để bay múa trên phím đàn.

“Cô cũng đừng làm khó người khác, tôi cũng không so đo chuyện xe bị xước. Chuyện này cứ coi như cả hai ta đều xui xẻo, huề nhau nhé.”

Anh chàng tóc xoăn móc ví từ túi quần ra, lấy bừa một xấp toàn tờ tiền to một trăm tệ, cũng không thèm đếm cứ thế chìa ra trước mặt Lâm Tri Ngôn.

“Thấy cô đứng lên được, đi lại được, hẳn là không có vấn đề gì lớn cả. Số tiền này cô cầm đi kiểm tra xem, đừng có mà bảo tôi bắt nạt cô đấy.”

Lâm Tri Ngôn chớp mắt, không trả lời. Anh chàng tóc xoăn nhớ ra cô không nghe được, kiên nhẫn cúi xuống, dùng khẩu hình miệng rất khoa trương gằn từng chữ một: “Cái này, cầm lấy!”

Lâm Tri Ngôn kiên quyết lắc đầu.

Anh chàng tóc xoăn xụ mặt, đang nói thầm có phải cô đang chê ít hay không thì thấy Lâm Tri Ngôn lại đưa điện thoại đến trước mặt mình.

[Xe của anh nhìn có vẻ rất đắt tiền, tôi xin lỗi. Tôi có thể đền]

Lâm Tri Ngôn là người địa phương của Sơn Thành, cô biết con đường này đi thông đến khu biệt thự tư nhân bên sườn núi, thường ngày rất ít xe đến đây nên mới dám dừng bên đường xử lý sự cố phiền phức do máy trợ thính đem lại. Không ngờ lại vẫn xảy ra chuyện.

Dù nói thế nào, cô cũng đã gây trở ngại đến giao thông của con đường này. Lâm Tri Ngôn không muốn ỷ vào việc mình là người câm điếc mà chối bỏ trách nhiệm, càng không muốn làm tăng thêm thành kiến của người khác đối với quần thể những người khiếm thính.

Cô rất nghiêm túc, nhưng anh chàng tóc xoăn lại như thể thấy chuyện gì kỳ lạ lắm mà bật cười thành tiếng.

Lâm Tri Ngôn nghiêng đầu, không hiểu những lời vừa rồi có gì buồn cười.

Là cô nói gì sai ư? Nhưng thái độ của cô rất chân thành mà.

“Cô là không biết thật hay là nói đùa đấy?” Anh chàng tóc xoăn cà lơ phất phơ đút tay vào túi quần nói: “Chỉ riêng một đường kẻ vẽ thủ công trên xe kia đã bằng tiền mua một chiếc xe của gia đình bình thường rồi. Tiền sơn lại ít nhất cũng phải cần sáu con số đấy. Cô gái này, cô định đền thế nào?”

Đọc hiểu câu chàng trai nói một cách cẩn thận, Lâm Tri Ngôn sững sờ tại chỗ, trên mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ.

Cái này… đắt đến thế á!?