Cơn mưa thu nơi Sơn Thành đến bất chợt, mới đầu chỉ có vài hạt mưa rơi lác đác, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã giăng kín trời.
Lâm Tri Ngôn không mang ô, lúc này máy trợ thính của cô lại bị hỏng.
Chiếc máy trợ thính này đã làm bạn với cô sáu, bảy năm nay, do đã lâu đời cộng thêm ảnh hưởng của cơn mưa nên còn chưa đến nơi nó đã bắt đầu phát ra những tiếng chói tai.
Ngay lập tức, Lâm Tri Ngôn cảm thấy choáng váng, cô buộc phải rời khỏi con đường chính đông đúc người xe qua lại rồi rẽ sang một con đường vắng có bóng râm, dừng chiếc xe đạp điện ở chỗ rẽ ngay bên sườn dốc.
Cô cởi mũ bảo hiểm ra, lấy tay chỉnh lại lọn tóc rối bên thái dương rồi tháo chiếc máy trợ thính bị hỏng ra.
Tai phải của Lâm Tri Ngôn đã điếc hoàn toàn, tai trái cũng chỉ còn sót lại một chút thính giác rất yếu ớt. Lúc này, sau khi tháo máy trợ thính ra thì ngay lập tức thế giới trở nên tĩnh lặng, ẩm ướt. Hạt mưa rơi trên lá cây, dòng xe qua lại đều biến thành bộ phim câm đơn điệu.
Cô tắt nguồn, lau chùi chiếc máy cẩn thận một lượt. Sau khi chắc rằng nó đã hỏng, lúc này cô mới cất vào chiếc túi vải trên eo.
Im lặng thở dài, Lâm Tri Ngôn xoa nhẹ tai trái đang đau nhức, lo lắng nhìn vào màn mưa.
Hôm nay có một người khách quen có việc đột xuất, hẹn gấp đến nhà họ hỗ trợ tắm rửa. Thời gian có hạn nên Lâm Tri Ngôn chỉ thu dọn qua loa, quét mã thuê một chiếc xe điện công cộng rồi chạy đến nhà khách hàng.
Nhớ đến vị khách lớn tuổi kia thích chăm sóc hoa cỏ, tiện đường cô lại mua một bó hoa hướng dương được giảm giá. Khi ngẩng đầu lên Lâm Tri Ngôn mới nhận ra mây đen đã giăng kín nửa bầu trời.
Trên đường đi cô không ngừng tăng tốc nhưng tiếc là vẫn bị ướt.
Đi đường mà không nghe được chút âm thanh nào thì thật sự khá nguy hiểm, vì đảm bảo an toàn cô đành phải gọi taxi đến nhà khách hàng.
Lâm Tri Ngôn lấy điện thoại ra, toan tìm địa điểm gần nhất còn xe thì cô bất giác cảm nhận được phía sau có điều gì đó bất thường.
Vừa mới quay đầu lại, cô liền thấy một chiếc xe ô tô đang tiến đến rất nhanh. Người lái xe hiển nhiên cũng phát hiện ra cô đang đứng ở điểm mù ngã rẽ, nhanh chóng đánh tay lái và phanh gấp, nhưng phần đầu xe vẫn tông phải chiếc xe đạp điện.
Đầu óc Lâm Tri Ngôn trống rỗng, lực quán tính đẩy cô ngã xuống đất, theo bản năng cô phát ra một tiếng “a” trầm thấp, mơ hồ từ trong cổ họng.
“Mẹ nó, cô làm sao đấy?!”
Cửa bên tài xế mở ra, chàng trai có mái tóc xoăn xù nổi giận đùng đùng tiến lại gần cô.
Anh ta rõ ràng bị sững người khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tri Ngôn, trong đầu bất chợt hiện lên một câu thơ cổ: Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức.*
*Câu thơ của Lý Bạch trong Luận Thi, tạm dịch: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không phải bài trí, gia công.
… Đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô đang ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn. Một lọn tóc ướt dính vào trên đôi môi đỏ hơi hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, mắt to với đường nét dịu dàng mang lại cảm giác thiếu nữ rất mạnh, sạch sẽ mà đơn thuần. Khí chất cũng giống với chú thỏ được vẽ trên túi vải, xinh đẹp yếu ớt, nhìn không có một chút hung dữ nào.
“Không có chuyện gì đâu anh Thuật, chỉ va chạm nhẹ với một chiếc xe đạp điện thôi, cứ để đó em giải quyết.”
Anh chàng tóc xoăn quay lại nói với người ngồi trong xe, sau đó mới quay ra xả một tràng với Lâm Tri Ngôn: “Xinh đẹp cũng không được vi phạm luật giao thông chứ? Vừa nãy tôi ấn còi to như thế mà cô không nghe thấy à? Cứ đứng sừng sững bên đường như cột điện ấy. Cô nhìn lại xem chỗ này có phải là chỗ để nghịch điện thoại không?”
“...”
“Cô không sao chứ? Có đứng lên được không?”
“...”