“Rầm!”
Cánh cửa kính văn phòng bị đẩy mạnh, chiếc chuông treo trước cửa kêu leng keng liên hồi.
Sở Thời Hàng mặc một bộ vest đen, ngồi trên ghế tổng giám đốc, sắc mặt lạnh lùng, chăm chú xem báo cáo quý. Nghe thấy tiếng động, hắn cau mày, ngước lên với vẻ khó chịu. Nhưng khi thấy người vừa bước vào, cơn giận càng bốc lên không kiềm chế nổi.
“Cậu không biết gõ cửa à?”
“Dạo này cậu không nghe điện thoại là có ý gì? Chương trình nói cậu từ chối quay hình, ngay cả quản lý cũng không kiểm soát nổi cậu nữa.”
“Chuyện Lâm Khê rơi xuống nước, tôi còn chưa hỏi tội cậu.”
“Cậu ấy sợ nước, vậy mà cậu đẩy cậu ấy xuống tận hai lần. Nói nghiêm trọng thì đây là cố ý gϊếŧ người đấy. Cậu ấy không truy cứu, mà cậu còn làm loạn lên. Cậu tưởng cả thế giới này phải xoay quanh mình chắc?”
Lộ Vãn vừa bước vào cửa còn chưa kịp mở miệng, đã bị Sở Thời Hàng liên tiếp ném cho một loạt chất vấn.
“Lại đi mách lẻo với anh rồi à?” Cậu tự nhiên ngồi xuống sofa, tư thái lười biếng, ngả người ra sau, khóe môi khẽ cong, ánh mắt đầy ý vị nhìn Sở Thời Hàng.
“Không phải do Lâm Khê nói.” Sở Thời Hàng sững lại trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó lại thấy chẳng có gì bất ổn: “Nếu không phải trợ lý của Lâm Khê nói với tôi, thì tôi còn chẳng biết cậu lại dám bắt nạt cậu ấy ngay trên chương trình.”
“Tôi đã nói rồi, mẹ của Lâm Khê và mẹ tôi là bạn thân. Từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau lớn lên. Giờ cậu ấy vào công ty của tôi, tôi quan tâm một chút cũng là chuyện nên làm. Cậu có thể đừng ghen tuông vô lý như vậy không?”
“Ghen?” Lộ Vãn như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, ánh mắt càng lộ rõ ý cười.
Sở Thời Hàng không nhận được phản hồi, càng thêm bực bội.
“Cậu có phải nghĩ rằng cả thế giới này phải xoay quanh cậu không? Có thể sửa bớt cái tính tiểu thiếu gia của mình đi không?”
Lộ Vãn chẳng hề tức giận, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
“Cả thế giới có xoay quanh tôi hay không thì tôi không biết, nhưng việc anh xoay quanh Tống Lâm Khê, cả công ty đều thấy rõ. Cái gọi là ‘chăm sóc’ của anh… chính là hôn cậu ta trong quán bar à?”
Sở Thời Hàng đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn.
“Tôi đã nói là cậu nhìn nhầm rồi! Hôm đó quán bar đông người như thế, cậu lại uống say, chắc chắn đã nhận nhầm những người khác thành tôi và Lâm Khê!”
Lộ Vãn sững sờ trước thái độ phủi sạch trách nhiệm của hắn.
Sở Thời Hàng và Tống Lâm Khê thậm chí còn chẳng buồn thống nhất lời khai sao?
Chúng tôi chỉ hôn một chút, không làm gì cả.
Chỉ ngủ chung một giường, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đây đều là những lời chính miệng Tống Lâm Khê nói ra.
“Trước hết, hai người muốn hôn thế nào thì cứ việc, đừng làm tôi buồn nôn.”
Lộ Vãn đến công ty hôm nay không phải để tranh luận xem Sở Thời Hàng và Tống Lâm Khê có ngủ với nhau hay chưa. Giọng cậu vẫn bình thản như thường.
“Chia tay đi.”
“Cậu muốn chia tay tôi?” Sắc mặt Sở Thời Hàng cuối cùng cũng có chút thay đổi.
“Chú ý cách dùng từ.” Lộ Vãn khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn bình thản đối diện với Sở Thời Hàng: “Không phải ‘muốn chia tay’, mà là đang thông báo cho anh biết.”
“Anh quý trọng Tống Lâm Khê đến vậy, tôi cũng chỉ giúp hai người toại nguyện thôi.”
Sở Thời Hàng đương nhiên không coi lời chia tay của Lộ Vãn là thật. Cậu yêu hắn đến mức nào, hắn còn không rõ sao? Chỉ là đang giận dỗi mà thôi.
Lộ Vãn rất dễ dỗ dành. Chỉ cần hắn tỏ ra si tình, bỏ chút công sức lấy lòng, tạo ra vài khoảnh khắc lãng mạn, rồi bịa ra một lời nói dối khiến cậu đau lòng áy náy, thế là cậu lại ngoan ngoãn quay về.
Ngay cả ba hắn cũng bắt đầu xem trọng hắn hơn sau khi biết hắn hẹn hò với Lộ Vãn. Không chỉ giúp hắn bước vào Xán Tinh giải trí, còn trực tiếp đảm nhiệm một vị trí quản lý.
Sở Thời Hàng hiểu rõ, tất cả những thứ này đều là nhờ có Lộ Vãn.
Dù gì, so với một gia tộc nửa mùa như nhà họ Sở, nhà họ Lộ mới là hào môn thực thụ.
Sở dĩ lúc này hắn được ba nâng đỡ cũng chỉ vì muốn thông qua hắn mà kết thân với nhà họ Lộ. Nếu hắn thực sự có thể tiến tới hôn nhân với Lộ Vãn, thì đây sẽ là một bước tiến nhảy vọt về mặt địa vị xã hội.
Những gì hắn cần làm, chỉ là dỗ dành Lộ Vãn, giả vờ yêu cậu, nhẫn nhịn chút tính khí của cậu. Với Sở Thời Hàng, chuyện này vốn dĩ quá đơn giản.
Nhưng khi Tống Lâm Khê xuất hiện, hắn bỗng nhận ra những ấm ức mà mình đã chịu đựng bao năm qua.
Khi còn bé, hắn sống ở một thành phố nhỏ, trải qua những ngày tháng nghèo khó. Mãi đến khi trưởng thành mới được đón về nhà họ Sở, nhưng lại bị khinh bỉ, bị coi thường. Sau đó, để theo đuổi Lộ Vãn, hắn cũng phải nhẫn nhịn rất lâu…
Sau một thời gian dài chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai, cuối cùng hắn cũng lừa được người vào tay.
Lộ Vãn đã yêu hắn rồi. Nếu đã vậy, tại sao hắn còn phải dỗ dành cậu nữa? Một khi Lộ Vãn yêu hắn, thì cậu nên tôn trọng và chiều chuộng hắn mới đúng.
Sở Thời Hàng đương nhiên cũng nhận ra tình cảm của Tống Lâm Khê dành cho mình, và hắn cũng phải thừa nhận rằng đôi lúc, khi đối diện với sự dịu dàng và thuần khiết của cậu ta, hắn đã rung động. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thật sự muốn chia tay với Lộ Vãn.
Hắn chỉ muốn thuần phục Lộ Vãn, dùng Tống Lâm Khê để dạy dỗ cậu một bài học. Sở Thời Hàng rất rõ ràng - nếu muốn lật đổ những người anh chị em cùng cha khác mẹ kia, hắn nhất định phải có được sự trợ giúp từ Lộ Vãn.
Hắn muốn mượn cuộc hôn nhân với Lộ Vãn để giành lấy vị trí người thừa kế nhà họ Sở.
Mọi thứ hắn muốn, đến giờ vẫn chưa có được. Làm sao có thể chấp nhận chuyện chia tay?
“Lộ Vãn, cậu chắc chắn muốn chia tay sao?”
“Bây giờ, tất cả mọi người đều đang chửi rủa cậu. Trong mắt họ, cậu là kẻ tâm cơ độc ác, ai nấy đều ghét bỏ cậu. Chỉ có tôi là luôn vô điều kiện đứng về phía cậu. Không ai có thể tốt với cậu hơn tôi đâu.”
Lộ Vãn đột nhiên bật cười, bờ vai khẽ rung động, làm những sợi tóc lòa xòa trước trán cũng khẽ lay theo. Đôi mắt đẹp của cậu ánh lên ý cười, vừa chân thành vừa đầy thắc mắc: “Sự ‘tốt bụng’ của anh đáng giá bao nhiêu?”
“Có thể sánh được với những thứ anh đã lấy từ tôi không?”
Nghe thấy giọng điệu châm chọc của Lộ Vãn, Sở Thời Hàng thoáng ngây người.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn như nhìn thấy hình bóng của cậu thiếu niên năm đó - cao ngạo đến mức thậm chí chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một lần.
Đó là lần đầu tiên Sở Thời Hàng gặp Lộ Vãn.
Ban đầu, việc hắn theo đuổi cậu không hoàn toàn xuất phát từ ý đồ lợi dụng, mà thật sự bị thu hút bởi thiếu niên được nuông chiều từ bé ấy - một đóa hồng đỏ được chăm sóc cẩn thận.
Nhưng hoa hồng thì luôn có gai.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh.”
Lộ Vãn từ chối mà không để lại chút đường lui nào.
Sở Thời Hàng đã bị chê cười suốt một thời gian dài, ngay cả người trong nhà cũng chế nhạo hắn không biết lượng sức mình: “Cậu còn chẳng có nổi một khu vườn, thì lấy gì để nuôi một đóa hồng?”
Mãi cho đến nửa năm trước.
Sau vụ tai nạn xe, Lộ Vãn phải nhập viện. Có lẽ do bị thương nên cậu trở nên yếu ớt hơn, không còn sắc bén như trước. Dưới sự theo đuổi điên cuồng của Sở Thời Hàng, cuối cùng cậu đã đồng ý hẹn hò với hắn.
Sở Thời Hàng từng cảm thấy nghi hoặc.
Lộ Vãn tuy là tiểu thiếu gia nhà họ Lộ, nhưng trong giới lại không có nhiều người biết đến thân phận này. Một số người thậm chí còn không hay nhà họ Lộ có một tam thiếu gia.
Sau khi ở bên cậu, hắn luôn tìm cách thăm dò mối quan hệ giữa cậu và gia đình, nhưng chẳng thu thập được thông tin gì đáng giá. Vậy nên, Sở Thời Hàng cho rằng, có lẽ Lộ Vãn cũng không được trong nhà coi trọng.
Giống như hắn.
Nhưng thực ra lại không giống chút nào.
Sở Thời Hàng đố kỵ với Lộ Vãn.
Hắn là con riêng, từ nhỏ đã bị bỏ rơi bên ngoài, chưa bao giờ được cha ruột để mắt tới. Mãi đến khi trở về nhà họ Sở, hắn vẫn bị chèn ép, bắt nạt. Còn Lộ Vãn thì khác, dù có bị ghẻ lạnh đi chăng nữa, cậu vẫn luôn mang họ Lộ.
Dường như cậu chưa bao giờ bị thiếu thốn thứ gì - dù là ăn mặc, chỗ ở hay chi tiêu.
Tiền tiêu vặt nhiều đến mức không xài hết, thẻ tín dụng có thể quẹt vô hạn, dù có ngang ngược bướng bỉnh thế nào, vẫn luôn có người đứng ra giải quyết hậu quả giúp cậu.
Nhà họ Lộ cứ để mặc cho Lộ Vãn tiêu xài hoang phí.
Cùng là kẻ không được coi trọng, nhưng tại sao cuộc sống của Lộ Vãn lại tốt hơn hắn quá nhiều?
Cũng từ ngày đó, Sở Thời Hàng bắt đầu học cách cắt tỉa gai nhọn trên cành hoa, từng chút một nhổ bỏ những chiếc gai của đóa hồng.
Hắn nhìn thấy Lộ Vãn trở nên rụt rè, lo lắng được mất.
Khi hoa hồng không còn gai, nó cũng chẳng còn tự tin nữa, trở nên dễ kiểm soát hơn bao giờ hết.
Lộ Vãn thích hắn, dựa dẫm vào hắn đến mức nào, Sở Thời Hàng đều biết rõ.
Hắn cũng hiểu rằng những cơn giận hờn vô lý của Lộ Vãn, những hành động có phần quá khích, tất cả đều xuất phát từ sự thiếu tự tin và lòng chiếm hữu đối với hắn.
“Chẳng lẽ là do Lộ Diễn Chi nói gì đó với em?” Sở Thời Hàng đổi giọng, trở nên dịu dàng hơn.
Trước đây, hắn rất kiên nhẫn với Lộ Vãn, chưa bao giờ để lộ cảm xúc thật trước mặt cậu. Nhưng gần đây, vì Tống Lâm Khê mà hắn dần mất đi sự kiên nhẫn ấy.
Bây giờ, hắn lại một lần nữa khoác lên vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, dịu dàng hỏi han.
“Xin lỗi bảo bối, dạo này anh áp lực quá lớn, không phải cố ý lạnh nhạt với em. Cũng không phải muốn nổi giận với em đâu. Chỉ là… anh bị người ta chơi xấu, trong lòng rất khó chịu.”
Sở Thời Hàng không hiểu vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lộ Vãn lại đột nhiên đòi chia tay. Nhất định là có ai đó đã nói gì với cậu.
“Bảo bối, nói cho anh biết đi. Có phải Lộ Diễn Chi ép em chia tay với anh không? Em biết mà, hắn ta chưa bao giờ xem trọng anh. Không, thật ra hắn ta cũng khinh thường em đấy.”
Sở Thời Hàng vẫn dùng chiêu ly gián như trước. Trước đây, Lộ Vãn luôn tin những gì hắn nói.
“Lộ Diễn Chi chỉ đang diễn trò trước mặt bố mẹ em thôi. Hắn ta quá giả tạo, em đơn thuần như vậy, đừng để bị vẻ ngoài của hắn ta lừa gạt. Hắn ta làm sao có thể thật lòng đối xử tốt với em?”
“Hai người không cùng cha cũng chẳng cùng mẹ, hơn nữa còn bị nhầm lẫn từ nhỏ. Giờ hắn ta cứ bám riết lấy nhà họ Lộ, không chịu rời đi, chẳng phải là muốn tranh giành gia sản với em sao? Ngay cả bố mẹ em cũng thiên vị hắn ta. Em học đại học bao lâu rồi, họ đã từng đề cập đến chuyện đưa em vào công ty chưa? Còn Lộ Diễn Chi và anh trai em, từ hồi cấp ba đã thường xuyên được cha em dẫn vào công ty để học hỏi.”
“Điều đó chứng minh họ chẳng hề yêu thương em.”
“Nhưng anh thì khác. Khi em muốn vào giới giải trí, anh là người ủng hộ em hết mình. Khi em muốn đóng phim, anh cũng ủng hộ. Khi em muốn tham gia show thực tế, anh cũng là người giúp em nhận show. Mọi yêu cầu của em, anh đều vô điều kiện đồng ý.”
“Em thấy không? Trên thế giới này, chỉ có anh là yêu em nhất, chỉ có anh là không chê bai em, và cũng chỉ có anh là luôn dung túng những lần em ngang ngược vô lý.”
Lộ Vãn nhướng mày, bình tĩnh nhìn hắn diễn. Sở Thời Hàng chắc chắn đã thao túng nguyên chủ rất nhiều lần, đến mức lời lẽ vừa tuôn ra đã vô cùng trôi chảy, không hề vấp váp. Chờ hắn cuối cùng cũng diễn xong, Lộ Vãn nhàn nhã lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh lên.
Đó là cảnh Sở Thời Hàng và Tống Lâm Khê hôn nhau trong quán bar.
“Yêu tôi? Nghĩa là lén lút hôn Tống Lâm Khê sau lưng tôi?”