Sau Khi Chia Tay Tôi Nổi Tiếng Nhờ Làm Trai Hư Trong Giới Giải Trí

Chương 4: Bẩm sinh đã thích cười

Lộ Vãn thoáng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ. Cậu sững lại một giây rồi mới mở miệng hỏi: “Cho tôi sao?”

Cố Vũ Sâm khẽ gật đầu.

Văn Cảnh trừng lớn mắt, khó tin nhìn hai người.

Việc Cố Vũ Sâm bất ngờ xuất hiện đã đủ khiến cậu ta choáng váng, nhưng điều càng khiến cậu sốc hơn là - Cố Vũ Sâm không chỉ bước vào đây, mà còn mang theo đoạn ghi hình từ camera giám sát ở hồ bơi!

Anh ấy đang giúp Lộ Vãn.

Suy nghĩ này khiến não bộ của Văn Cảnh một lần nữa rơi vào trạng thái phấn khích tột độ.

Văn Cảnh tràn đầy mong đợi nhìn Lộ Vãn. Thấy cậu mãi chưa lên tiếng, cậu ta chớp mắt liên tục đến mức sắp chuột rút, chỉ hận không thể mở miệng thay cậu nhận lấy.

“Không cần.”

Nụ cười trên mặt Văn Cảnh đông cứng lại. Cậu ta nhìn Lộ Vãn với vẻ không thể tin nổi.

Anh ấy vừa nói cái gì?

Không cần?

Sao lại không cần?

Khóe môi Lộ Vãn hơi cong lên. Ban nãy cậu thật sự chưa nghĩ đến video giám sát, nhưng nếu trực tiếp tung ra thì lại quá vô vị. Tống Lâm Khê đã là nhân vật chính thụ, thì chắc chắn không phảin là người dễ dàng bị lật đổ. Hơn nữa…

Đã làm pháo hôi ác độc một lần, đương nhiên phải chơi từ từ mới thú vị.

Dù vậy, Lộ Vãn vẫn có chút thay đổi suy nghĩ. Cậu không rõ tại sao Cố Vũ Sâm lại đưa chiếc USB này cho mình, nhưng dù thế nào đi nữa, từ chối ý tốt của người ta cũng không hay.

Cậu vươn tay ra, những ngón tay thon dài làm nổi bật chiếc USB màu đen trong lòng bàn tay. Đầu ngón út của cậu như vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay Cố Vũ Sâm.

Cố Vũ Sâm thoáng khựng lại một chút, lòng bàn tay như bị một móng mèo nhẹ nhàng cào qua, có chút ngứa ngáy.

“Cảm ơn thầy Cố.” Lộ Vãn cố tình kéo dài âm cuối, giọng điệu khẽ nâng lên, nghe như làm nũng nhưng lại mang theo chút mê hoặc.

Giọng nói trầm thấp của Cố Vũ Sâm vang lên, tựa như tiếng đàn cello réo rắt: “Không có gì.”

Anh rút tay về, lịch sự lùi một bước, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phía đối diện. Giữa hai người cách nhau đến ba người đàn ông trưởng thành.

Văn Cảnh không dám thở mạnh, tim đập liên hồi. Sao Lộ Vãn có thể thản nhiên đến vậy chứ?

“Cậu không muốn biết tôi lấy nó từ đâu à?” Không ngờ người chủ động mở lời lại là Cố Vũ Sâm.

Lộ Vãn rất phối hợp, bảo hỏi thì hỏi ngay.

“Thầy Cố lấy nó ở đâu vậy?”

“Ở đây có camera khắp nơi.” Giọng điệu của Cố Vũ Sâm đơn giản, gọn gàng.

“Ồ.” Dù sao cũng là khu biệt thự, nơi ở của giới nhà giàu, dù có sợ trộm hay không thì để đảm bảo an toàn, chắc chắn không thể có góc chết nào trong khu vực giám sát ngoài trời.

Cố Vũ Sâm bắt được nét cười chưa kịp tan trên môi Lộ Vãn.

“Cười gì vậy?”

Lộ Vãn hơi nheo mắt, đôi đồng tử xanh khói ánh lên nét cười, hàng mi dài khẽ chớp. Cậu đang ở trong tâm trạng rất tốt - dù sao thì người mẫu hoàn hảo mà cậu vẫn tìm kiếm bấy lâu nay, giờ đây đang ngồi ngay trước mặt cậu.

“Tôi vốn sinh ra đã thích cười.”

Văn Cảnh: “…”

Cửa kính bị đẩy ra, một nhân viên bước vào, sững sờ hồi lâu mới dời mắt khỏi Cố Vũ Sâm, sau đó nhìn về phía Lộ Vãn.

“Thầy Lộ, đến lượt anh rồi.”

Lộ Vãn đứng dậy. Văn Cảnh định đi theo nhưng bị nhân viên ngăn lại: “Cậu cứ chờ ở ngoài là được.”

...

Khi Trần Bạc bước vào thì thấy Cố Vũ Sâm đang nhìn về phía cửa kính. Hắn dịch đến bên cạnh, liếc nhìn phòng livestream, rồi lại quay sang nhìn Cố Vũ Sâm, tò mò hỏi: “Anh Cố, anh đang nhìn cái gì thế?”

“Nhìn người bẩm sinh đã thích cười.”

Trần Bạc: “?”

“Ai cơ?”

Không nhận được câu trả lời, Trần Bạc có chút không vui vì bị lơ đẹp. Hắn chắn ngay trước mặt Cố Vũ Sâm, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương: “Anh có biết hôm nay tôi gọi anh đến làm gì không? Tôi không cần anh tài trợ nữa rồi.”

Vốn dĩ hắn không định đến buổi livestream hôm nay, nhưng nghe nói Cố Vũ Sâm sẽ về khu biệt thự Long Loan, thế là hắn quyết định ghé qua một chuyến.

Trần Bạc nhướng mày, mặt đầy đắc ý.

“Tôi đã tìm được tài trợ rồi.”

“Ồ, chúc mừng.” Giọng Cố Vũ Sâm nhàn nhạt, không có lấy một tia cảm xúc, nghe chẳng chân thành chút nào.

Nhưng Trần Bạc cũng chả bận tâm, dù sao hôm nay hắn đến là để khoe khoang: “Anh đoán xem bên đó đưa ra điều kiện gì?”

“Không biết.” Cố Vũ Sâm chẳng hứng thú với chuyện Trần Bạc kiếm được tài trợ từ đâu.

Nửa năm trước, Trần Bạc từng đề cập với anh, nhưng bị anh thẳng thừng từ chối. Dù sao, những ý tưởng chương trình của Trần Bạc lúc nào cũng sáng tạo đến mức viễn vông. Thậm chí còn từng nghĩ đến việc tổ chức một show thực tế ngoài không gian.

Cố Vũ Sâm vốn chẳng bận tâm đến mấy chuyện này. Chỉ là không ngờ lần này Trần Bạc lại làm thật, hơn nữa còn thực sự tìm được tài trợ.

Tất nhiên, không phải để đưa người lên mặt trăng, mà là lần đầu tiên hắn thử sức với vai trò nhà sản xuất kiêm đạo diễn. Còn có hai nghệ sĩ khá nổi tiếng tham gia chương trình - mặc dù phần lớn là nhờ vung tiền ra mời, và một người thì bị hắn bám riết không buông mà lôi kéo vào.

Dù gì thì nghệ sĩ cũng không phải cứ show nào cũng nhận lời tham gia, nhưng nếu tiền đủ nhiều thì lại là chuyện khác.

“Ngay cả bố tôi cũng không chịu tài trợ, nói rằng show tôi làm chắc chắn sẽ tệ đến mức không ai xem.” Trần Bạc vừa phẫn nộ vừa đắc ý, biểu cảm khoa trương đến mức buồn cười: “Ôi trời! Không ngờ trên đời này, người tin tưởng tôi nhất không phải gia đình, cũng không phải bạn bè, mà lại là các nhà tài trợ quyền lực của tôi.”

“Nhưng mà, do giai đoạn ban đầu cần dùng quá nhiều đầu tư, ngân sách có phần eo hẹp, nên tôi đã tìm thêm ba nghệ sĩ không mấy tiếng tăm để lấp chỗ trống. Ai ngờ đâu, tôi lại đào được một viên ngọc quý! Này, chính là người đang livestream trong kia.”

Trần Bạc không thể che giấu sự phấn khích, mà cũng chẳng định giấu làm gì. Hắn hào hứng chỉ vào Lộ Vãn trong phòng livestream: “Anh có biết cậu ta là ai không? Cậu ta chính là…”

“Tiểu thiếu gia nhà họ Lộ.”

Trần Bạc sững sờ: “Anh biết rồi?”

“Sao anh lại biết Lộ Vãn là…” Biểu cảm trên mặt Trần Bạc không thể che giấu sự kinh ngạc: “Trong giới, chẳng có mấy người biết chuyện này đâu.”

Cố Vũ Sâm chẳng buồn để tâm đến sự kinh ngạc của Trần Bạc, chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái.

“Nhà họ Lộ tài trợ không phải là vô điều kiện, đúng không?”

“Nhị thiếu gia nhà họ Lộ bảo tôi để ý đến Lộ Vãn một chút.” Giọng điệu của Trần Bạc yếu đi vài phần. “Chiều nay tôi không có mặt ở hiện trường. Ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy…”

Nói được nửa chừng, hắn đột nhiên ngớ ra.

“Khoan đã, sao anh biết?” Đôi mắt hắn hơi nheo lại: “Thấy lạ nha, sao anh lại biết rõ chuyện của tiểu thiếu gia nhà họ Lộ như vậy?”

Cố Vũ Sâm không trả lời, chỉ khẽ nâng mắt nhìn Trần Bạc, trong đáy mắt đen sâu thẳm không lộ chút cảm xúc.

Dưới ánh mắt tò mò đầy hóng hớt của Trần Bạc, Cố Vũ Sâm thản nhiên ném lại một câu: “Ở đây có camera giám sát khắp nơi.”

“Ý anh là gì?” Trần Bạc bị câu nói mơ hồ này làm cho bối rối.

Mãi đến khi cửa kính mở ra, Lộ Vãn bước ra ngoài, hắn mới sực nhớ ra - Cố Vũ Sâm đang nói về vụ rơi xuống nước vào buổi chiều.



“Phỏng vấn xong rồi à?”

Lộ Vãn khẽ gật đầu: “Tôi có thể đi được chưa?”

“Được, được chứ.” Trần Bạc cười niềm nở, thái độ vô cùng thân thiện. Dù gì thì đây cũng là em trai của nhà tài trợ.

“Vất vả rồi.”

Lộ Vãn không nán lại lâu, lúc rời đi thì chạm mặt Tống Lâm Khê.

Đối phương liếc nhìn cậu một cái, lặng lẽ lùi lại một bước, không dám chủ động gây chuyện nữa. Lộ Vãn coi như không thấy, thản nhiên bước ngang qua người cậu ta.

“Có thấy Cố Vũ Sâm đâu không?” Lộ Vãn hỏi Văn Cảnh phía sau.

“Chắc là đi rồi. Anh ấy quen biết với Trần Bạc, lúc nãy em thấy hai người đang nói chuyện với nhau.”

Lộ Vãn không hứng thú với mối quan hệ giữa Cố Vũ Sâm và Trần Bạc, nhưng lại có chút tiếc nuối vì không thể nhìn anh lâu thêm một chút.

... ...

“Lộ Vãn tự dưng lại rút khỏi show thực tế làm gì vậy?”

“Chắc là bị chửi thảm quá trên livestream, không muốn lên chương trình làm nền cho người khác nữa chứ gì.” Thanh niên tóc đỏ hờ hững nói.

“Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi...nếu Lộ Vãn thật sự rời khỏi chương trình, cậu nghĩ công ty có cử nghệ sĩ khác thế chỗ không?”

“Sao, cậu muốn giành suất của cậu ta à? Đừng mơ nữa.” Thanh niên tóc đỏ nhướng mày, giọng đầy mỉa mai: “Trừ khi tổ sản xuất đồng ý để người khác thay thế, nếu không thì… cậu nghĩ ai sẽ chịu trách nhiệm khoản tiền vi phạm hợp đồng đây? Công ty bỏ ra, hay là Lộ Vãn tự móc hầu bao?”

“Chuyện đó đâu phải việc chúng ta cần lo. Nhưng mà, nếu thật sự phải chọn lại…”

Thanh niên tóc đỏ không chút nể nang mà dội thẳng một gáo nước lạnh: “Cũng không tới lượt cậu đâu.”

“Chưa chắc.” Chàng trai mặc áo sơ mi đen khẽ cười khẩy: “Lộ Vãn cũng chẳng có gì đặc biệt hơn chúng ta. Ngoại trừ gương mặt kia, cậu ta có gì đáng để tự hào? EQ không có, IQ cũng chẳng khá hơn, chẳng qua là vì bám được vào tổng giám đốc Sở, nên mới có cơ hội này thôi.”

“Nhìn xem, gần đây cậu ta còn chẳng thèm đến công ty nữa. Bây giờ có tin đồn rằng tổng giám đốc Sở đã chán cậu ta rồi đấy. Theo tôi thấy, người mới ký hợp đồng gần đây như Tống Lâm Khê lại có vẻ được tổng giám đốc Sở chú ý hơn. Không chừng…”

Chàng trai áo đen ấp úng hồi lâu, không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn đạt. Đúng lúc đó, một giọng nói êm tai tiếp lời, nhẹ nhàng bổ sung nốt câu dang dở của hắn.

“Ý cậu là thay lòng đổi dạ?”

“Đúng, đúng, chính là thay lòng…” Giọng nói của chàng trai áo đen dần nhỏ đi, đột nhiên cảm thấy giọng kia có chút quen thuộc.

Hắn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người vừa đến, suýt chút nữa thì nghẹn lời.

“Lộ… Lộ Vãn!”

Lộ Vãn chớp mắt, chẳng thấy có gì đáng sợ khi mình xuất hiện ở đây. Đôi mắt xanh khói của cậu vẫn trong veo, như thể còn đang thắc mắc tại sao hắn lại không nói tiếp nữa.

Chàng trai áo đen và thanh niên tóc đỏ liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm trách đối phương sao không ai phát hiện ra cậu ta đứng đó chứ?

Cuối cùng, chàng trai áo đen nuốt khan, giọng yếu ớt hẳn đi: “Cậu… cậu nghe lén bọn tôi nói chuyện làm gì?”

“Tôi đâu có nghe lén.” Lộ Vãn chớp mắt vô tội. “Là do các cậu nói to quá thôi.”

“Các cậu nói tôi bám lấy Sở Thời Hàng mới có được suất tham gia show này?”

Chàng trai áo đen và thanh niên tóc đỏ cúi gằm mặt, không dám đáp lời, chỉ sợ Lộ Vãn nổi giận rồi làm ầm lên trong công ty. Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ.

“Cả công ty đều đồn như vậy?” Lộ Vãn hờ hững bình luận.

“Đúng là nực cười thật.”

“Rõ ràng là Sở Thời Hàng bám theo tôi, mới có thể ngồi vững ở vị trí này.”

Cậu để lại một câu khó hiểu rồi rảo bước đi về phía văn phòng, bỏ lại hai người đứng đờ ra trong hành lang. Mãi một lúc lâu sau, chàng trai áo đen mới tìm lại được giọng nói của mình: “Rốt cuộc ai mới là người nực cười đây!”

“Lộ Vãn bị tức đến phát điên rồi à? Sao lại nói năng lung tung vậy?”

“Cậu ta bảo tổng giám đốc Sở bám lấy mình? Còn nói Sở tổng có được vị trí hôm nay là nhờ cậu ta? Cậu ta không biết Xán Tinh giải trí là sản nghiệp của nhà họ Sở sao?”

Thanh niên tóc đỏ cũng sững sờ.

“Nhưng mà, điểm quan trọng không phải là chuyện này… mà là, cậu ta lại không tức giận!”

... ...