Sau Khi Bị Long Ngạo Thiên Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 2.1: Ôn Lưu Ly: Con người nên nghe lời khuyên

Trần gian có ba lô đỉnh nổi tiếng:

Thứ nhất là cơ thể Thuần Âm. Song tu cùng với cơ thể Thuần Âm có thể khiến cho tu luyện của cả hai tăng trưởng linh khí, tu vi nâng cao.

Thứ hai chính là cơ thể Huyền Âm của nguyên chủ. Sau khi song tu, người cùng tu luyện với nguyên chủ không chỉ nâng cao tu vi mà còn bình an đột phá cảnh giới.

Thứ ba chính là cơ thể Thiên Âm. Đó là một lô đỉnh “cấp cao”, có thể giúp người tu luyện song tu cải thiện căn cốt và một khi xuất hiện sẽ gây ra những cuộc chiến đẫm máu.

Tuy nhiên, việc “sử dụng” ba lô đỉnh này vẫn có những hạn chế nhất định. Ví dụ như cơ thể Huyền Âm, chỉ có thể song tu sau khi người sở hữu thấp thụ linh khí vào cơ thể lần đầu. Nếu không, cơ thể sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn, trở nên vô dụng.

Mà điều này cũng chính là nguyên nhân nguyên chủ chậm chạp không chịu tu luyện.

Hạn chế của cơ thể Huyền Âm không phải là bí mật. Các tu sĩ có mặt ở đây hầu như đều đã nghe qua, lần lượt lấy lại bình tĩnh.

Chỉ có người tu sĩ áo xanh kia vẫn nhìn chằm chằm Ôn Lưu Ly, chất vấn: “Xem cốt linh của người đã 17, vì sao vẫn chưa dẫn linh khí vào cơ thể?”

Ôn Lưu Ly không trả lời.

Nghĩ thầm, liên quan gì đến ngươi chứ.

Tu sĩ áo xanh bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay nhỏ của Ôn Lưu Ly, nhấc cả người nàng lên: “Nói mau!”

Mặt Ôn Lưu Ly nhăn lại, giãy dụa không ra, đành bĩu môi nói: “Ta là ngũ linh căn.”

Ngũ linh căn, là linh căn được tất cả người trần gian công nhận là linh căn khó tu luyện nhất, không còn loại nào khó hơn.

Hơn nữa, linh căn của nguyên chủ lại là ngũ linh căn hạ đẳng nhất, độ dày mỏng không đồng đều.

“Ngũ linh căn, ngũ linh căn…” Tu sĩ áo xanh cắn chặt ba chữ này, lúc vui lúc buồn, vẻ mặt rất đáng sợ.

Ôn Lưu Ly sợ hãi, chớp mắt, hỏi vị tu sĩ Trúc Cơ vừa nãy nói chuyện: “Ngày không phải đã nói, các người sẽ không mạo phạm với ta sao?”

Mặt tu sĩ Trúc Cơ không còn chút máu nào, khuyên vị tu sĩ áo xanh kia: “Ngươi hãy bình tĩnh đã…”

“Ta không thể bình tĩnh!” Tu sĩ áo xanh ném Ôn Lưu Ly xuống đất, chỉ vào nàng, nhìn xung quanh: “Các ngươi xem nàng là mỹ nhân, nhưng ta thì biết rõ nàng có thể cứu huynh trưởng của ta…”

“Cạch——”

Đế ly rượu nhẹ nhàng đập lên bàn trà.

Âm thanh không lớn nhưng lại khiến tu sĩ áo xanh run rẩy: “Ninh, Ninh sư huynh…”

Ninh Hoài Viễn đã xem kịch hơn nửa ngày, đã cảm thấy hơi chán.

Hắn ta mở mắt lên, không cảm xúc hỏi tu sĩ áo xanh: “Người là ta muốn, sao, ngươi có ý kiến gì?”

Tu sĩ áo xanh ấp úng nói: “Không dám.”

Thì ta, vị “Ninh sư huynh” này mới là thủ phạm chính.

Ôn Lưu Lý lén lút nhìn người kia. Thầm nghĩ, trông cũng khá đẹp trai đấy chứ.

Hệ thống: “... Kí chủ, không thể… chỉ vì, hắn ta đẹp trai…”

Ôn Lưu Ly nói: “Ta biết mà, yên tâm đi. Hơn nữa, ta không thích kiểu người như thế này.”

Hệ thống tò mò: “... Tích… kí chủ, thích… kiểu người như thế nào…”

Ôn Lưu Ly suy nghĩ: “Ta thích một hiệp khách, mặc đồ màu trắng, đem theo một thanh trường kiếm. Sau đó, đi khắp chân trời góc bể. Dĩ nhiên là phải đối xử với ta thật tốt…”

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Ôn Lưu Ly bị ai đó gọi tên.

“Ôn Lưu Ly.” Ngón tay Ninh Hoài Viễn gõ nhẹ lên bàn trà, hỏi: “Nàng có muốn đi theo hắn ta không?”

Ai? Tu sĩ áo xanh?

Ngay lập tức, đầu Ôn Lưu Ly lắc như cái trống bỏi

*trống bỏi: loại trống nhỏ có cán cầm, khi lắc sẽ phát ra tiếng kêu “lạch cạch”

Ninh Hoài Viễn nhún vai, nói với tu sĩ áo xanh: “Thấy rồi chứ?”

Tay tu sĩ áo xanh nắm chặt lại, nhìn Ôn Lưu Ly như nhìn kẻ thù.

Ôn Lưu Ly: “...”

Đại ca, hắn ta thật sự rất kỳ lạ đấy.

“Nếu không muốn đi theo hắn ta thì hãy đi theo ta”. Ninh Hoài Viễn đứng dậy, thong thả bước đến trước mặt Ôn Lưu Ly, đưa tay về phía nàng.

Ôn Lưu Ly nói thầm trong lòng, nàng không muốn đi theo ai cả.

Thấy Ôn Lưu Ly mãi không đưa tay ra, một vị đệ tử bên cạnh vừa trêu ghẹo vừa cảnh cáo: “Ôn tiểu thư, Ninh sư huy chính là người trong mộng của không ít tiên nữ trong tông Trường Phong của chúng ta, thiên phú cũng được coi là lợi hại, ngoại trừ…”

Ngoại trừ người đó, kiếm tu Hoá Nguyên đỉnh cao khi chỉ mới 25 tuổi, Yến Cửu Tiêu.

Tu sĩ nuốt câu này xuống, chỉ nói: “Trừ cô ra, chưa có cô gái nào lọt vào ánh mắt của Ninh sư huynh.”

Nghe đến đây, cuối cùng mặt Ôn Lưu Ly cũng ngẩng lên, nói với Ninh Hoài Viễn: “Cảm ơn huynh.”

Ninh Hoài Viễn cười khẩy: “Không cần khách sáo, còn không nhanh lên…”

Nhưng Ông Lưu Ly lại nói: “Huynh có thể cho người đưa ta về được không?”

Cái gì?!

Tất cả mọi người đều sững sờ, không dám tin vào tai mình.

Cô gái này nói…

Để Ninh Hoài Viễn kêu người đưa nàng trở về?!

Ôn Lưu Ly nhìn Ninh Hoài Viễn, thấy sắc mặt hắn ta khó coi, vội vàng bổ sung: “Không cần đưa cũng được, ta tự đi về…”

Không đợi nàng nói xong, Ninh Hoài Viễn đã vung tay áo, xoay người đi. Tay áo rộng lớn chạm vào mặt Ôn Lưu Ly, còn hơi đau.

Ôn Lưu Ly sờ sờ mặt mình.

Cái gì vậy chứ!?

Ninh Hoài Viễn lại dựa người vào bàn, nhìn Ôn Lưu Ly với vẻ mặt u ám, hỏi: “Muốn trở về à?”

Ôn Lưu Ly không dám lên tiếng, sợ người này lại vung tay áo vào mình nữa.

“Nàng xem lão già Khâu Dương là người tốt sao? Nửa năm không động đến nàng chỉ vì ông ta chưa đến lúc đột phá.” Ninh Hoài Viễn vừa nói, đột nhiên cảm thấy chán nản: “Được rồi, nàng cút đi đi.”

Dễ nói chuyện như vậy sao?

Ôn Lưu Ly hơi ngạc nhiên nhìn hắn ta.

Thấy người đó thật sự thả nàng đi, Ôn Lưu Ly không còn thấy mặt đau, cánh tay cũng không còn đau nữa. Lập tức đứng dậy từ mặt đất, chắp tay hướng về vị “Ninh sư huynh” kia: “Cám ơn rất nhiều.”

Ninh Hoài Viễn không để ý đến nàng.

Ôn Lưu Ly cũng không để ý, vui vẻ đi kéo cửa của toà thuỷ tạ.

Nhưng nghe phía sau có người lên tiếng: “Ôn cô nương, nàng vẫn nên suy nghĩ thật cẩn thận. Bây giờ, nàng có thể an toàn bước ra khỏi cánh cửa này. Nhưng sau này, chưa chắc có được vận may như vậy đâu…”

Bóng dáng Ôn Lưu Ly hơi dừng lại.

Cảm giác như có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía sau lưng nàng. Dường như có ai đó đang thờ ơ nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhưng Ôn Lưu Ly không quay người lại, chậm rãi và kiên định kéo mở cửa lớn ra.

Trong toà thuỷ tạ, một chiếc kim cũng có thể rơi xuống đất.

Ánh mắt Ninh Hoài Viễn thu lại, từ từ uống một ngụm rượu.

Chẳng bao lâu, đột nhiên tu sĩ áo xanh đứng dậy, hành lễ với Ninh Hoài Viễn rồi vội vàng ra ngoài đuổi theo.

Một tu vị thở dài: “Thật đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái gì?” Ninh Hoài Viễn thản nhiên nói: “Nàng muốn chết, cứ để nàng đi.”

……