Trần gian, tông Trường Phong
Hôm nay là ngày thứ 5 của cuộc thi môn phái. Trên đài thi đấu, đủ loại bùa chú lần lượt xuất hiện khiến cho người xem hoa mắt chóng mặt, lòng đầy phấn khích, đều ao ước được tự mình lên đài thi đấu một trận.
Chỉ có một ngoại lệ.
Ôn Lưu Ly quỳ xuống, ngồi một góc của nhà sàn trên mặt nước. Tâm tĩnh lặng như mặt hồ, vẫn còn thời gian trò chuyện với hệ thống.
Nàng hỏi: “Thống Thống, hôm nay ngươi có điện không?”
Một giọng nói điện tử vang lên trong đầu: “... Xẹt…năng lượng… 0.07%...xẹt xẹt…”
Được rồi.
Ôn Lưu Ly thở dài.
Lượng điện 0.07%, đã tốt hơn nhiều so với 0.01% lúc vừa đến.
Đúng vậy, Ôn Lưu Ly không phải là người của thế giới này. Nàng xuyên không từ thời hiện đại tới, nơi chỉ có chủ nghĩa duy vật, không có tu chân hay pháp thuật.
Tin tốt là, khi Ôn Lưu Ly vừa xuyên không đến, nàng đã có một hệ thống game trói buộc.
Tin xấu là, hệ thống vì bảo vệ Ôn Lưu Ly không bị đạo trời xoá bỏ mà nhét nàng vào một xác chết. Vì vậy, tiêu hao hết toàn bộ năng lượng điện.
Và nàng cũng thừa kế thân phận xác chết đó—— thϊếp thất của Khâu Dương, một chân nhân của ngoại môn tông Trường Phong. Có nghĩa nàng là một lô đỉnh ngũ linh căn hạ đẳng, nhưng mang theo thể chất huyền âm.
Khâu Dương chân nhân đã hơn 200 tuổi, tu vi đang ở giai đoạn Kim Đan trung kỳ. Là một trưởng lão nên ông ta không tham gia vào đại hội môn phái. Thay vào đó, ông ta ngồi trên cao của lầu các làm giám khảo, thuận tiện tìm kiếm những mầm non tài năng để bồi dưỡng.
Ôn Lưu Ly và các thê thϊếp khác đi cùng Khâu Dương chân nhân.
Nguyên chủ còn rất trẻ và chưa bao giờ được sủng ái. Vì vậy, mỗi khi đến những dịp như thế này, nàng luôn lén lút trốn vào một góc. Sau khi Ôn Lưu Ly xuyên không đến, nàng đã mơ thấy một vài mảnh ký ức. Do đó, đã làm theo thói quen của nguyên chủ mà vui vẻ ở trong một góc.
Cơ thể này vẫn chưa dẫn khí vào, cho nên Ôn Lưu Ly không thể nhìn rõ các chiêu thức trên đài. Vì vậy, chỉ tập trung tán gẫu với hệ thống.
“Thống Thống, tại sao nguyên chủ lại giống y hệt ta vậy?”
Hệ thống nói: “... Tích… các người, có duyên…”
Ôn Lưu Ly hỏi tiếp: “Đời này, ta còn có thể chờ ngươi khởi động lại hay không?”
Hệ Thống nói: “... tin tưởng, kỳ tích… tích…”
Ôn Lưu Ly cười “hì” một tiếng lớn.
Thị thϊếp bên cạnh nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ. Mặt Ôn Lưu Ly ngẩng lên, lắc đầu nhẹ, ra hiệu rằng nàng không sao.
Ánh mắt thị thϊếp thu lại.
Ôn Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm, nói với hệ thống: “Ngươi đừng có lúc nào cũng kể chuyện cười chứ.”
Hệ thống: “... Ta không có, nói đùa… là kí chủ, điểm cười thấp… tích…”
Một người một hệ thống không biết rằng, cảnh tượng vừa rồi đã bị người ngồi cao ở toà thuỷ tạ nhìn thấy
*toà thuỷ tạ: một tòa nhà nhỏ xây dựng trên mặt nước
Các tu sĩ trong toà thuỷ tạ chủ yếu ở giai đoạn Trúc Cơ, bọn họ vây quanh một vị tu sĩ Hoá Nguyên, cung kính nói rằng:
Hôm nay nhờ có Ninh sư huynh nên chúng ta mới có thể vào toà thuỷ tạ này và quan sát toàn bộ đại hội môn phái.
“Ninh sư huynh vốn đã có thiên phú xuất chúng, bây giờ lại còn gia nhập làm đệ tử của Nguyên Anh lão tổ. Quả thật tương lai vô hạn…”
“Ninh sư huynh…”
Vị tu sĩ Hoá Nguyên được gọi là “Ninh sư huynh”, đột nhiên đặt chén rượu xuống, hỏi đạo đồng hầu hạ bên cạnh: “Đó là ai?”
*đạo đồng: Trẻ nhỏ theo học đạo hoặc hầu hạ tu sĩ
Các tu sĩ đều im lặng, đồng loạt nhìn theo hướng nhìn của hắn ta.
Ai?
Đạo đồng vội vàng tiến lên, cung kính nói: “Đó là trưởng lão ngoại môn, Khâu Dương chân nhân.”
Ninh Hoài Viễn không nói gì, một tu sĩ Trúc Cơ lén quan sát sắc mặt của hắn ta, nói với đạo đồng: “Đạo đồng ngươi, thật là không hiểu gì cả! Ninh sư huynh là đang hỏi Kim Đan trưởng lão hay sao?”
Điều này có nghĩa là…
Đạo đồng cúi đầu thấp hơn, nhỏ giọng nói: “Là… thị thϊếp của Khâu Dương chân nhân.”
Các tu sĩ khác cũng không trách phạt hắn vì thất lễ.
Dù sao, đối với một mỹ nhân có gương mặt trái hạnh, má đào, sắc đẹp trời ban, dịu dàng và ngây thơ như vậy. Đổi lại là bọn họ, cũng sẽ “không dám nói lớn tiếng, sợ kinh động đến người trên cao”.
Lúc này, Ninh Hoài Viễn mới lên tiếng, hỏi ngắn gọn: “Tên gì?”
Đạo đồng nhìn với ánh mắt do dự, nhưng vẫn nói: “Ôn Lưu Ly, Ôn cô nương.”
…
Ôn Lưu Ly hoàn toàn không hay biết gì, vẫn đang tán gẫu với hệ thống.
Giọng nói của hệ thống cố gắng phát ra từng chữ một, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “xẹt xẹt” như bị rò điện, nghe rất thú vị.
Hệ thống nói: “... nạp điện, cần… tài nguyên, thiên tài địa bảo…”
*thiên tài địa bảo: nguyên liệu và báu vật quý hiếm (như linh thảo, linh dược, khoáng vật, đá quý,…)
Ôn Lưu Ly gật đầu: “Ừm ừm.”
Hệ thống: “... Tài nguyên, khó tìm… tích…”
Ôn Lưu Ly thở dài: “Đúng vậy.”
Hệ thống: “... Có thể, cướp… Long Ngạo Thiên…”
Ôn Lưu Ly: “Đúng… Ừm?!”
Ôn Lưu Ly chợt nhận ra, vội vàng đổi lời nói: “Không được, chúng ta làm sao có thể đi cướp tài nguyên của người khác chứ!”
Hệ thống nói: “... Nhưng mà, chỉ dựa vào ký chủ… chỉ có thể, chờ đợi kỳ tích…”
Ôn Lưu Ly: “...""
Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa. Bây giờ, đứa trẻ đã biết bản thân là một kẻ vô dụng rồi.
Hệ thống tiếp tục nói: “... Ký chủ có thể, cướp trước… xẹt… sau này… trả lại cho hắn…”
Đúng nhỉ!
Hai mắt Ôn Lưu Ly sáng ngời.
Trong kho hàng của hệ thống có rất nhiều thứ tốt, trong đó không thiếu những vật phẩm quý hiếm, khó tìm thấy trong thế giới này. Đợi sau này khi hệ thống khởi động, nàng có thể lấy những thứ này trả lại cho hắn, cũng không được coi như là cướp vô cớ rồi.
“Thống Thống, ngươi thật là thông minh!” Ôn Lưu Ly khen nó.
Hệ thống đáp lại một cách kiêu ngạo: “Tích.”
Ôn Lưu Ly: “Vậy thì, Long Ngạo Thiên là ai vậy?”
Hệ thống bắt đầu vừa tính toán vừa bị kẹt, một lúc lâu sau mới nói ra: “... Tông Trường Phong, Yến Cửu Tiêu…”
Tông Trường Phong?
Ôn Lưu Ly ngạc nhiên, đây không phải chính là môn phái của nàng sao!
Có thể “Yến Cửu Tiêu” lúc này, đang trên đài thi đấu với ai đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Lưu Ly lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía dưới đài.
Sau một nén hương.
Ôn Lưu Ly: “(O_O) Hoàn toàn không thể nhìn rõ.”
Vào lúc này, một đạo đồng xa lạ bước lên toà thuỷ tạ, hành lễ với tưởng lão Khâu Dương
Ôn Lưu Ly không quan tâm, tiếp tục nhìn dưới đài thi đấu đến nỗi choáng váng mặt mày.
Đạo đồng kia tiến lại gần Khâu Dương chân nhân, thì thầm vài câu. Ngay sau đó, Khâu Dương chân nhân nhíu mày, ngay cả thị thϊếp cũng vội che miệng, ánh mắt kinh ngạc.
Có người nhìn về phía góc nơi Ôn Lưu Ly đang đứng.
Ôn Lưu Ly chậm chạp ngẩng đầu: ?
Có chuyện gì vậy?
Chỉ thấy Khâu Dương chân nhân xua tay đuổi đạo đồng đó đi, quát mắng: “Càn quấy!”
Đạo đồng không nói nhiều, chỉ cúi chào và nói: “Mặc dù Ninh đạo trưởng mới chỉ là tu vi Hoá Nguyên, nhưng sư phụ mới bái của hắn ta lại là Nguyên Anh lão tổ. Mong Khâu Dương chân nhân suy nghĩ thật kỹ.”
Khâu Dương chân nhân giận dữ bật cười: “Được lắm, khi nào đến lượt một người đang ở kỳ Luyện Khí như ngươi đến dạy dỗ ta?!”
Đạo đồng quý xuống đất: “Tiểu tử không dám!”
Khâu Dương chân nhân sắp ra tay nhưng bị một sủng thϊếp chặn lại: “Chân nhân, hắn chỉ là người truyền tin, đừng so đo với hắn.”
Đạo đồng cũng liên tục xin tha.
Khâu Dương chân nhân hừ một tiếng, tha cho hắn: “Cút!”
Đạo đồng lập tức vừa lăn vừa bò chạy đi.
Trong toà thuỷ tạ rơi vào một mảng yên tĩnh.
Mặc dù Ôn Lưu Ly không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng ngồi thẳng lưng, giả vờ như mình là một bức tượng đất không biết thở.
Quá kỳ lạ.
Sau một lúc, sủng thϊếp mới từ từ lên tiếng, hàm ý nói: “Nếu không nói là nguồn tai hoạ bẩm sinh, thì thật là lạ, chỉ cần ngồi xem một cuộc thi đấu mà cũng có thể gây ra nhiều rắc rối như vậy.”
Sắc mắc Khâu Dương chân nhân khó coi nhưng cũng không phản bác.
Thấy thái độ của ông ta như vậy, trong lòng các thị thϊếp cũng đã hiểu ra, lần lượt lên tiếng:
“Tỷ tỷ nói đúng. Từ khi nàng mới vào Tiểu Khâu Phong này, muội đã có một dự cảm không lành rồi. Quả nhiên, nay đã xảy ra chuyện.”
“Trời sinh ra đã thấp kém, y hệt như mẹ của nàng, đều là nguồn tai họa.”
“Lô đỉnh sao, sinh ra đã biết quyến rũ nam nhân…”
Lúc đầu, Ôn Lưu Ly nghe thì không hiểu gì cả, nhưng khi nghe đến từ “lô đỉnh”, bỗng nhiên nàng thấy có điều gì đó không ổn.
Không lẽ, những người này đang nói về nàng sao…
Nhưng nàng không làm gì cả (O_O) .
Trên toà thuỷ tạ, mọi người nói chuyện ồn ào. Sắc mặt Khâu Dương chân nhân u ám, không nói không rằng, chỉ ra lệnh: “Đưa nàng ta đi.”
Ngay lập tức, có hai thị nữ tiến lên giữ chặt cánh tay của Ôn Lưu Ly, kéo nàng ra khỏi góc.
Ôn Lưu Ly bất lực: … Quả thật là nàng.
Hai thị nữ đều ở giai đoạn Luyện Khí tầng 3, bắt người không có tu vi như Ôn Lưu Ly dễ như bắt một con gà con.
Ôn Lưu Ly hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể sử dụng cách ôn hoà: “Hai vị tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta sẽ đi đâu đây… Ôi, nhẹ thôi, nhẹ thôi.”
Các thị nữ nhắm mắt làm ngơ.
Ôn Lưu Ly bĩu môi, không nói gì nữa.
Nàng bị đưa đến trước cửa của một tòa thuỷ tạ khác. Bên trong, tiếng đàn sáo du dương, âm thanh ngân nga, nghe rất dễ chịu.
Ôn Lưu Ly không có tâm trạng thưởng thức. Lòng bàn tay nàng đã đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng nàng điên cuồng kêu hệ thống: “Thống Thống, SOS!”
Hệ thống cũng rất lo lắng, nói lắp bắp: “... Chạy, chạy đi…”
Chạy là không thể chạy thoát được, các thị nữ vẫn đang canh chừng ở đó. Ôn Lưu Ly lo sợ vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể liều lĩnh tiến lên, gõ nhẹ vào cửa.
“Làm, làm phiền rồi.”
Cánh cửa gỗ kêu “Két” một tiếng rồi mở ra. Phía sau cửa, có hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Lưu Ly, ánh mắt tối tăm khó hiểu.
Ôn Lưu Ly: “...”
“Xin lỗi, đi nhầm rồi, tôi sẽ rời đi ngay…” Trong lòng Ôn Lưu Ly như có tiếng chuông cảnh báo kêu inh ỏi. Nàng không còn để ý đến các thị nữ nữa, lập tức quay người muốn bỏ chạy.
Đột nhiên từ phía sau có một cơn gió lốc ập đến, cuốn lấy eo Ôn Lưu Ly, kéo mạnh nàng vào trong tòa thuỷ tạ.
“Ầm——”
Ôn Lưu Ly ngã xuống tấm đệm mềm, hoa mắt chóng mặt, vai cũng bị va đập đến mức đau nhói.
“Ai không biết thương hương tiếc ngọc vậy?” Một tu sĩ lắc lắc cây quạt: “Làm nàng khóc thì phải làm sao?”
Một giọng nói khác thờ ơ nói: “Xin lỗi nhé, tôi có một cái tật xấu là không thể nhìn thấy con vịt đã nấu chín rồi lại bay mất.”
“Một mỹ nhân như vậy, ngươi lại đi so sánh với con vịt.”
“Cũng chẳng khác gì nhau đâu… Để ta xem, chắc không khóc thật đâu nhỉ.”
Người đó nắm cằm Ôn Lưu Ly, nhẹ nhàng xoay qua. Vẻ mặt trêu chọc ban đầu bỗng nhiên trở nên đờ đẫn.
Đây là một mỹ nhân, hắn đương nhiên biết. Vừa rồi cũng đã tận mắt chứng kiến, nhưng mà——
Nữ nhân này mềm mại ngã trên đệm, làn da mịn màng, vóc dáng cực kỳ đẹp. L*иg ngực phập phồng theo nhịp thở, đôi mắt long lanh như chứa đầy nước nhưng cố gắng kìm nén không khóc.
Nơi bị véo đỏ một mảng, thấm ra vệt máu đỏ như son. Người đó vội vàng rút tay lại, như thể bị bỏng, lắp bắp nói: “Ta đâu có dùng sức… Cô, Cô quá yếu đuối rồi…”
Những người còn lại nín thở nhìn chằm chằm, không ai có thời gian để chế nhạo hành động thất lễ của hắn.
Qua không biết bao lâu, mới có người che giấu bằng cách ho vài tiếng, nói: “Nếu trước đây ngươi chịu nhận vài thϊếp thất. Hôm nay sẽ không mắc lỗi như vậy…”
Ôn Lưu Ly không quan tâm đến những người này nói gì.
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, chống tay lên đệm ngồi thẳng dậy. Sau đó không nói gì cả, cúi đầu thấp xuống, không nhìn ai.
Bầu không khí trong tòa thuỷ tạ trở nên căng thẳng. Ninh Hoài Viễn xoay xoay ly rượu, mãi không lên tiếng. Một vị tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh đoán ý của hắn ta, nói với Ôn Lưu Ly: “Cô nương đừng sợ, chúng ta đều là đệ tử nội môn. Tuyệt đối sẽ không làm gì quá đáng với cô đâu——”
Câu nói còn chưa dứt, đã nghe một vị tu sĩ mặc áo xanh lớn tiếng nói: “Ôn Lưu Ly, ta nhớ ra rồi! Ta đã từng nghe qua cái tên này.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong tòa thuỷ tạ, ngoại trừ Ôn Lưu Ly, đều nhìn về phía người đó.
Tu sĩ áo xanh nhìn chằm chằm vào mái tóc của Ôn Lưu Ly, nói: “Nửa năm trước, có người tặng cho Khâu Dương chân nhân một lô đỉnh, lô đỉnh đó bằng ngọc, mềm mại, ấm áp, màu sắc như ngọc lưu ly. Vì vậy, được đặt tên là ‘Ôn Lưu Ly’.”
Đúng là thân thể của lô đỉnh?!
Mọi người nhìn nhau.
Tu sĩ áo xanh tiếp tục nói: “Điều quan trọng hơn là——”
Ôn Lưu Ly cắn môi, nghe thấy người đó nói với giọng điệu kích động, gần như điên cuồng.
“Nàng là người trong truyền thuyết, có thể khiến người ta đột phá an toàn——”
“Thân thể Huyền Âm!”
“Sắc mặt tất cả mọi người thay đổi!