[Quân Hôn 70] Vợ Của Chỉ Huy Trưởng Lại Nổi Điên Rồi

Chương 15: Cô ấy tại sao không mặc quần áo (1)

Trong viện thanh niên trí thức, nhóm người nhìn Chu Chính An bằng ánh mắt khác thường.

Trước đây, bọn họ đều nghĩ rằng Chu Chính An và Mạnh Vãn Đường có mối quan hệ tình cảm, nhưng giờ đây khi biết sự thật không phải vậy, họ cảm thấy bất ngờ. Những khoản tiền, đồ ăn, quần áo và giày dép mà Chu Chính An có đều là do Mạnh Vãn Đường cho mượn?

Khó trách mỗi lần nhìn thấy Mạnh Vãn Đường tới đây, Chu Chính An đều tỏ vẻ không tình nguyện.

Còn luôn nhân lúc Mạnh Vãn Đường chưa kịp mở miệng đã đưa cô đi chỗ khác.

Chu Chính An cũng chú đến ánh mắt của những thanh niên trí thức khác, cuối cùng cắn răng nói: “Được! Cô chờ đó.”

"Được nha."

Mạnh Vãn Đường cười híp mắt đáp, lại nhìn bóng lưng Chu Chính An thế nào cũng cảm thấy cao lớn đẹp trai.

Chia đôi thì sao?

Có thể lại trả tiền thì chính là một nam nhân cao lớn uy mãnh đẹp trai.

Mạnh Vãn Đường vẫn chưa quên mục đích của mình khi đến điểm thanh niên trí thức.

Cô thuận thế hỏi: “Có ai muốn đổi phiếu lương thực toàn quốc không? Lấy lương thực đổi hay lấy tiền đổi đều được.”

“Phiếu lương thực toàn quốc?”

Có thanh niên trí thức tỏ vẻ kinh hỉ**.

(**Kinh hỉ: Kinh ngạc lẫn vui mừng)

Mạnh Vãn Đường từ trong túi rút ra một tấm phiếu lương thực toàn quốc nói: “Chồng tôi hôm nay xuất ngũ trở về, mọi người biết mà, bộ đội bọn họ đều phát phiếu lương thực toàn quốc. Anh ấy là người sống tiết kiệm, nên để dành được kha khá phiếu lương thực. Nếu ai muốn đổi, có thể cùng tôi đổi. Tốt nhất là lương thực, đổi tiền cũng không sao.”

Trong nhóm thanh niên trí thức, có hai người đã kết hôn cùng người trong thôn, hiện đang dạy học ở trấn. Họ thường xuyên ra ngoài đi công tác, mà phần lớn lương thực đều phải đổi bằng phiếu lương thực toàn quốc, nên cố ý lại đổi cùng Mạnh Vãn Đường.

Còn một số người khác thì muốn gửi phiếu lương thực về nhà hoặc cho bạn bè, anh em ở nông trường khác.

Mọi người đều cần phiếu lương thực toàn quốc.

Những thanh niên trí thức kia thấy Mạnh Vãn Đường lấy ra mấy tờ phiếu gạo, lập tức lại gần hỏi: “Đồng chí Mạnh Vãn Đường, chỗ cô có bao nhiêu phiếu gạo? Tôi muốn năm cân được không?"

“Tôi muốn ba cân.”

“Cho tôi năm cân đi!”

......

“Chờ chút, từng người một.”

Mạnh Vãn Đường tổng cộng lấy ra 50 cân phiếu lương thực toàn quốc.

Ngồi lại một lúc, vừa đổi tiền vừa đổi lương thực, chẳng mấy chốc đã đổi hết 50 cân phiếu gạo.

Chu Chính An bước ra, thấy một đám người vây quanh Mạnh Vãn Đường, nghĩ đến những gì mình nghe thấy trong phòng, ánh mắt không khỏi trầm xuống. Điều kiện gia đình hắn cũng không khá giả, trong nhà cũng không trợ cấp gì. Nhưng, vị hôn thê thanh mai trúc mã ở xưởng dệt kia hàng tháng vẫn gửi cho hắn mười đồng tiền cùng một ít phiếu. Số tiền ấy hắn không tiêu xài nhiều, hầu hết đều dùng đồ ăn do Mạnh Vãn Đường mang đến.

Mạnh Vãn Đường tuy xinh đẹp, nhưng lại quá ngu ngốc, còn thích đưa đồ ăn, quần áo và giày dép cho hắn. Cuộc sống của hắn không tốt nên mới nhận lấy, những người lúc trước chỉ trỏ đều tỏ ra đồng tình với hắn.

Bản thân hắn cũng không có ý định trả tiền.

Hiện tại muốn hắn đem tiền đều phun ra, trong lòng thế nào cũng không thoải mái. Nhưng nếu không đưa tiền cho Mạnh Vãn Đường, e rằng sau này sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Chu Chính An đến.”

Không biết ai đó đã hô lên một tiếng.

Nhóm thanh niên trí thức quay lại, thấy Chu Chính An tiến đến, tất cả đều tránh ra tạo thành một đường, trên mặt ai nấy đều là biểu tình xem kịch vui.

Chu Chính An thẳng lưng, đi tới trước mặt Mạnh Vãn Đường, đưa cho cô mấy tờ tiền đại đoàn kết: “Đồng chí Mạnh Vãn Đường, cảm ơn cô đã giúp đỡ.”

“Ôi, không cần khách sáo. Nếu lần sau thiếu phiếu lương thực hay gì đó có thể nói với tôi."