Chu Chính An rất bực bội, người phụ nữ này đã một tháng không xuất hiện.
Hắn hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết hôm nay cô lại đến.
Chu Chính An không muốn đối phó với người phụ nữ không đứng đắn này. Nhưng nếu hắn làm ngơ, người phụ nữ đó sẽ gọi tên hắn, gọi đến khi hắn để ý thì thôi.
Chu Chính Anh không muốn trở thành đối tượng bị chế giễu.
Hắn cầm chậu nước, vẻ mặt u ám không tình nguyện từ trong đám người bước ra. Khi nhìn thấy Mạnh Vãn Đường tiến vào, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Hắn chậm rãi tiến lại, định ngăn cô lại, nhanh chóng muốn đuổi người ra ngoài.
Ai ngờ Mạnh Vãn Đường không nhìn hắn, mà đi lướt qua bên cạnh.
Cô ta định làm gì?
Chu Chính An đồng tử trợn tròn, mặt bị dọa đến trắng bệch.
Mạnh Vãn Đường vào trong, liền nhìn chăm chú vào nhóm thanh niên trí thức nữ.
Nguyên chủ không có tiếng tăm tốt.
Đây cũng không phải là tiểu thuyết tình cảm đứng đắn gì, trong đó những người phụ nữ, đặc biệt là nữ chính cùng vai phụ, đều sẽ cùng nhiều người đàn ông có mối quan hệ không rõ ràng.
Nhưng cũng là thế giới thực.
Cho nên Mạnh Vãn Đường vô cùng để ý vấn đề danh tiếng.
Đây chính là thập niên 70.
Nếu bị người ta bắt được làm giày rách, sẽ bị treo bảng hiệu dạo phố.
Mạnh Vãn Đường rất cẩn thận.
Cô nhìn thấy thanh niên trí thức nữ liền tiến đến, thì bất ngờ một nam thanh niên trí thức như bị điên lao thẳng về phía cô, thiếu chút nữa đυ.ng phải cô.
May mà Mạnh Vãn Đường nhanh nhẹn, nếu không thì không tránh thoát.
Càng không thể tưởng tượng nổi chính là, cô còn nhìn thấy tay nam tri thanh kia giơ lên.
Không hổ là H văn, thật là dũng cảm.
“Mạnh Vãn Đường, cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Sau lưng truyền đến thanh âm vừa xấu hổ vừa tức giận của nam thanh niên trí thức.
Nếu không phải hắn gọi tên Mạnh Vãn Đường, Mạnh Vãn Đường đã không quay lại.
Cô nhìn người đàn ông diện mạo trắng nõn, mặc áo sơ mi trắng, có vài phần thư sinh, trong lòng thầm nghĩ đây không phải là nam thanh niên trí thức mà nguyên chủ từng dây dưa chứ.
Nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn, Mạnh Vãn Đường biết mình đã đoán đúng.
Bộ dạng còn không bằng một sợi tóc của Lục Thanh Dã, chỉ là trắng hơn Lục Thanh Dã một chút. Vóc dáng cũng không tính là cao, nhiều lắm chỉ khoảng mét bảy sáu . Dáng người cũng bình thường, chân còn không dài bằng cô, nhìn có vẻ chính trực nhưng thực tế chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nếu thật sự chính trực, sẽ không cần đồ của nguyên chủ.
Hắn lấy đâu ra khuôn mặt không kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm như vậy, giống như cô là kẻ đáng ghét gì đó.
“Gọi tôi làm gì? Có phải muốn trả tiền không?” Mạnh Vãn Đường cố ý cười híp mắt, lớn tiếng hỏi.
Chu Chính An thật đúng là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Yên tâm thoải mái tiêu tiền của nguyên chủ, còn không cho nguyên chủ sắc mặt tốt. Làm tiểu bạch kiểm mà không chuyên nghiệp, vậy sớm một chút đem đồ đạc đều trả lại.
“Cô nói cái gì?”
Chu Chính An hoài nghi mình nghe nhầm.
“Tôi nói, tiền lúc trước anh mượn của tôi, có phải định trả lại cho tôi không? Nếu không nhớ rõ, tôi có thể giúp anh tính toán lại. Tôi có sổ sách ghi chép rõ ràng."
Mạnh Vãn Đường nhìn vẻ mặt không thể tin của Chu Chính An, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc.
Chu Chính An nửa ngày không có phản ứng.
Mọi người xung quanh đều choáng váng.
Cô là đang uống lộn thuốc hay cố ý thu hút sự chú ý của hắn?
Mạnh Vãn Đường thấy sắc mặt người đàn ông liên tục biến đổi, cuối cùng khinh bỉ nhìn cô với vẻ mặt ngạo mạn, cô biết người này khẳng định cho rằng cô đang cố ý.
Đúng là đồ mặt dày.
Cô nhíu mày, cố ý dùng giọng điệu giật mình nói: “Anh không phải không có ý định trả tiền chứ? Lục trước anh vay tiền tôi, không phải nói như vậy. Mỗi lần, Lục Thanh Dã nhà chúng tôi gửi tiền về, tôi đều cho anh mượn dùng gấp. Nếu anh không trả tiền, tôi sẽ bảo Lục Thanh Dã tới tìm anh."