Xuyên Nhanh: Luôn Có Người Muốn Tiêu Diệt Ta

Thế giới 1 - Chương 2:

"Bang—" Đến khi bản thân nhận ra mình sắp rơi xuống, Lê Hân mới vô thức vươn tay phải ra.

Bàn tay nắm chặt lấy lan can, mu bàn tay gắng sức đến mức nổi đầy gân xanh, Lê Hân khó khăn vươn tay còn lại ra để giữ chặt, toàn thân bị treo lơ lửng giữa không trung.

“Lộp cộp-” Bởi vì cơ thể cọ vào bức tường khiến những viên đá vụn rơi xuống tạo ra âm thanh cùm cụp.

Lê Hân quay đầu nhìn chúng rơi xuống nơi không biết cách mình tận bao nhiêu mét, toàn thân liền trở nên cứng đờ. Nếu từ chỗ này mà rớt xuống chắc não cũng văng ra tứ tung luôn nhỉ?

Vừa nghĩ đến kết cục của bản thân khi rớt xuống dưới, yết hầu không nhịn được trượt lên trượt xuống. Lê Hân ngẩng đầu nhìn thiếu niên xa lạ đang đứng một bên quan sát y chằm chằm, ánh mắt như thể đang nhìn một người sắp chết, đồng tử bình lặng không có nửa phần nhân tính.

Con mèo kia nói năng lượng của nó không còn đủ nữa, đã chìm vào giấc ngủ. Nếu lần này mà chết, tức là sẽ chết thật luôn.

Nhưng mà, y làm sao có thể chết đây? Y còn chưa báo thù đám người kia, còn chưa cứu được ông nội, làm sao có thể chết được?

Nghĩ đến đây, trong mắt Lê Hân lập tức ánh lên vẻ không cam lòng, hai hàm răng nghiến chặt, mùi máu tanh tưởi trộn lẫn giữa răng môi. Khát vọng sống sót mãnh liệt buộc y phải tập trung hơn bao giờ hết, chuyển động đầu sang liền nhìn thấy một mảng nhô ra bên cạnh, y vội vàng di chuyển thân mình, dùng mũi chân dẫm dẫm, xác định không có vấn đề mới đem một phần trọng tâm cơ thể dời qua.

Có lẽ chỉ số may mắn lúc này mới có tác dụng, y nhanh chóng tìm được một chỗ lõm xuống trên bề mặt tường, hai chân cũng xem như được an toàn. Lê Hân nhìn lướt qua thiếu niên nọ, thấy hắn như cũ không có động tác gì liền vội vàng chộp lấy lan can, từng bước từng bước leo lên.

"Bịch——"

Mãi cho đến khi chân thật sự giẫm lên mặt đất, Lê Hân mới cảm thấy bản thân mình còn sống, trái tim vốn căng thẳng lúc này mới bắt đầu kịch liệt nảy lên.

“Thình thịch, thình thịch” Tiếng tim đập không ngừng vang dội trong tâm trí y.

Cảm nhận được áp lực nặng nề còn sót lại khi cận kề cái chết vừa rồi, Lê Hân mới rõ ràng nhận thức: Đối với y bây giờ, đây là thế giới thực, không phải là hư cấu hay tiểu thuyết. Nếu y chết ở đây, chính là thực sự sẽ chết, không hề có cơ hội để làm lại.

Chỉ là, vừa nghĩ đến thiếu niên đẹp trai vừa ném y ra khỏi ban công, ý đồ muốn gϊếŧ chết y, cơ thể Lê Hân lập tức căng cứng. Y chưa hoàn toàn tiếp nhận ký ức và cốt truyện của nguyên thân, nhưng thông qua tiếp xúc ngắn ngủi “tuyệt diệu” vừa rồi, y coi như đã hiểu rõ, người đối diện chính là một tên tâm thần, còn là một tên tâm thần thích gϊếŧ người. Nghĩ tới đây, Lê Hân lửa giận không ngừng tuôn ra, trên mặt vẫn diện vô biểu tình, nhưng nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống rõ rệt.

Đặc biệt khi thấy đối phương như cũ khoanh tay nhìn mình, trong lòng Lê Hân chợt dâng lên một cảm xúc hận thù, oán hận xen lẫn ghen ghét, ngay sau đó liền kinh ngạc nhìn thấy bản thân không chịu khống chế mà nắm chặt nắm tay hướng người kia nhào qua.

Dừng lại! Cho dù trong đầu y đang hét ầm lên, thân thể vẫn như cũ không chịu nghe theo.

Trong thoáng chốc, y như lấy lại cơ thể. Nhưng chờ đến khi một lần nữa lấy lại tinh thần, tay trái đã bị đối phương nắm chặt, thiếu niên đôi mắt âm u nhìn y chằm chằm, sau đó liền nghe “Răng rắc” một tiếng.

Cổ tay truyền đến tiếng trật khớp, thoát khỏi cảm xúc bị nguyên thân ảnh hưởng, Lê Hân nháy mắt khôi phục lý trí, trên mặt không tự chủ toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Thù mới hận cũ, cơn tức giận vì bị mưu sát cộng với cái trật khớp vừa rồi khiến y giơ ra khuỷu tay phải, nhanh như chớp thúc vào bụng đối phương.

Người nọ có lẽ là không nghĩ tới Lê Hân sẽ còn phản kháng, khoảnh khắc bị đánh vào bụng sắc mặt hắn lập tức tối sầm, trực tiếp nắm lấy cánh tay còn lại của Lê Hân, ném y nằm nghiêng xuống đất.

"Bang——"

“Ức-"

Thanh âm ngã xuống cùng tiếng rêи ɾỉ trước sau vang lên.

Thân thể thoáng cái bị hắn ném xuống sàn bê tông kiên cố, đầu bị đập mạnh đến hít hà một hơi, đại não trong khoảng thời gian ngắn có chút trống rỗng. Chưa kịp phản kích, tay phải của y đã bị đối phương hung hăng bắt lấy, cổ họng cũng bị cẳng tay phải của hắn gắt gao đè nặng, khiến y hô hấp khó khăn, tay trái cũng bị nắm chặt, áp vào trước ngực mình.

Lê Hân ngơ ngác nhìn lên bầu trời u ám, vẫn chưa thể phục hồi tinh thần, thẳng đến khi thiếu niên đem đầu chắn trước mặt y, che khuất tầm nhìn, động tác trên tay cũng dần gia tăng lực đạo, y mới cảm nhận được sự đau đớn dữ dội của cơ thể. Mặc cho mồ hôi lạnh trên mặt làm nhoè đi tầm nhìn, y vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm hút hồn kia đang ngày càng tiến lại gần.

"Cậu……"

Giọng nói đối phương trầm thấp đầy từ tính, khàn khàn nhưng lại mang theo cảm giác lười biếng kỳ lạ, rất êm tai, cũng phù hợp khẩu vị của y, đáng tiếc —— hắn có bệnh. Đầu óc trì độn của Lê Hân chợt xẹt qua suy nghĩ như vậy, y đột nhiên ý thức bản thân cũng có bệnh, tình cảnh này còn nghĩ những chuyện đó, thật sự là —— đủ nhàm chán.

"Bang——" Tự khinh bỉ suy nghĩ của chính mình, Lê Hân lấy lại tỉnh táo liền giơ chân đá vào tên tâm thần kia, y móc vào chân đang khuỵu gối của đối phương, dùng lực hất lên, vị trí cả hai liền thay đổi.

Lê Hân bắt chéo hai cánh tay đang bị tên tâm thần nắm chặt của mình lại, dùng lực đè mạnh xuống lòng ngực hắn. Mặc cho tay trái không ngừng truyền tới từng cơn đau đớn, tâm trạng y vẫn vui vẻ lạ kỳ, đôi mắt ngày thường thờ ơ của y cũng ngập tràn ý cười, loé sáng rực rỡ.

Nhìn Lê Hân ngồi trên người mình, Tô Kình Vũ sững sờ, vẻ mặt nháy mắt đen thui. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt sáng trong như hắc diệu thạch của Lê Hân, tim hắn lại mặc danh kỳ diệu kịch liệt đập mạnh. Vừa rồi Lê Hân vẻ mặt lạnh nhạt, hắn còn không để ý, hiện tại tâm tình y thay đổi, hắn liền nhịn không được muốn ánh mắt đối phương dính chặt trên người mình, chỉ nhìn một mình hắn. Nghĩ vậy, hạ thân hắn vậy mà không nhịn được —— cứng.

Lê Hân vốn đang đè nặng trên người tên bệnh tâm thần kia, cao hứng vì bản thân đang chiếm ưu thế, nhưng ngay lập tức không thể vui vẻ được nữa. Đều là đàn ông, y làm sao có thể không biết vật cứng đột nhiên áp vào đùi mình là cái gì? Chính bởi vì biết, y mới càng khẳng định, người đang nằm bên dưới chính là một tên thần kinh.

Dưới tình huống như vậy, lại có thể cứng với một người đồng giới? Lê Hân vội vàng buông đối phương ra, lùi lại vài bước, cố chịu đựng cơn đau để chỉnh lại khớp tay bị trật. Nghiến răng nghiến lợi nhìn tên bệnh thần kinh thong thả ung dung đứng dậy, y lần đầu tiên nhận ra bản thân tu dưỡng còn chưa đủ tốt. Nhưng mà, cho dù có tu dưỡng tốt tới đâu chắc cũng không chịu đựng nổi cái tên vừa mới muốn gϊếŧ mình ngay sau đó lại cứng với mình?

…!

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt vô cảm của Lê Hân thoáng chốc cũng không giữ được nữa, giữa lông mày nhanh chóng hình thành một ngọn đồi nhỏ, y cúi đầu nhìn chiếc quần vừa chạm vào cơ thể đối phương, sắc mặt âm trầm cân nhắc đến khả năng đi thay quần áo.

Ban công sân thượng nháy mắt trở nên yên tĩnh, bầu trời xám xịt dường như làm nền cho bầu không khí trầm mặc giữa hai người, một ngọn gió cũng không có, áp lực đến đáng sợ.

Lê Hân hiện tại chỉ muốn biết đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, chính mình vì sao vừa xuyên tới đây thiếu chút nữa bị người ta gϊếŧ chết? Chẳng lẽ hệ thống không suy xét đến vấn đề này sao? Nếu vừa rồi y không phản ứng kịp, chẳng phải y và hệ thống cùng dắt tay nhau hẹo luôn rồi?

Chờ y vất vả tiêu hoá hết đống ký ức và cốt truyện về nguyên thân, bên cạnh liền truyền tới giọng nói êm tai của tên tâm thần biếи ŧɦái Tô Kình Vũ.

"Cậu không phải Lê Hân, hay nói cách khác, cậu không phải là Lê Hân trước kia. Cậu, là ai?"

Giọng nói người kia khàn khàn mang theo vài phần quyến rũ, làm Lê Hân nháy mắt thất thần. Sau khi hiểu rõ ý đối phương, y nháy mắt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như màn đêm của Tô Kình Vũ, bên trong lộ ra quang mang khiến người khó lòng nắm bắt. Hắn nhìn y từ trên xuống dưới, ánh mắt lạnh thấu xương, khoé miệng hơi cong lên, đồng tử tỏa ra từng mảnh ánh sáng như vực sâu không đáy.

Có lẽ vì quá lâu không đợi được câu trả lời, Lê Hân nhìn thấy đối phương tiến tới, chỉ cách y một bước liền dừng, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

"Cậu là ai?"

Lê Hân chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, máu trong cơ thể nhanh chóng lạnh đi, trái tim như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, làm y ngạt đến hô hấp khó khăn nặng nề.

Y —— bị lộ rồi sao?