“Lê tổng, phần lớn cổ phần của hội đồng quản trị đã được mua lại, nhưng vẫn có một số người không muốn buông tay, vẫn đang theo dõi, nhưng họ không cũng thể đe dọa đến chúng ta được nữa."
“Mặt khác, mấy tin tức tiêu cực của Nhị gia đã được chuẩn bị sẵn, hình ảnh và ghi âm cũng đã được gửi đi.”
"..."
Người ở đầu bên kia điện thoại vẫn đang tiếp tục báo cáo, Lê Hân lại không hề có ý định muốn nghe, mặc cho người được gọi là Nhị gia đó chính là chú của y.
Ánh mắt Lê Hân phức tạp nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa kính sát đất, khuôn mặt thanh tú mơ hồ lộ ra đường nét quyến rũ trong ánh sáng mờ mịt. Một lúc sau, giọng nói bên kia dừng lại, không tiếp tục phát ra âm thanh.
Người nọ dù không nhận được câu trả lời cũng không dám cúp máy.
"Lê tổng?” Có lẽ bởi vì Lê Hân im lặng quá lâu, người đối diện không khỏi có chút thận trọng gọi.
"Ừ." Giọng nói của Lê Hân lạnh lùng, thậm chí mang theo vài phần thờ ơ, y tựa trán vào tấm kính lạnh lẽo làm cho phần tấm kính trở nên mờ ảo, che đi ánh mắt y, "Điều tra Mạc Lị và Trương Trạch, xem lịch sử thuê khách sạn của họ."
Mạc Lị là vợ sắp cưới của Lê Hân, còn Trương Trạch cũng chính là trợ lý của y.
Người bên kia điện thoại nghe vậy hô hấp hơi gấp gáp, rõ ràng là đang suy nghĩ ý nghĩa trong câu nói của y, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, hạ giọng cung kính nói, “Được”. Trong giọng nói không chứa bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, bởi hắn ta biết, Lê Hân không cần loại đồng cảm vô dụng này của hắn ta.
“Như vậy đi.” Lê Hân cúp điện thoại, nhìn xuống thành phố yên tĩnh, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc, rất nhanh đã khôi phục trở lại.
Đứng đó hồi lâu, Lê Hân đi đến đặt thoại lên tủ đầu giường, vén chăn lên nằm xuống.
Thời điểm y dần chìm vào giấc ngủ, một thanh âm lạnh băng vang lên trong đầu.
“Xoẹt—“
Cho dù Lê Hân ngủ say vẫn luôn duy trì cảnh giác liền mở choàng mắt, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ tại chỗ.
Lê Hân nhìn vào khoảng trắng bao la trước mắt hồi lâu, trong lòng cảm thấy hỗn loạn, thế nhưng vẻ mặt vô cảm vạn năm không đổi kia lại vẫn hoàn mỹ treo trên khuôn mặt y.
Sao y lại ở đây? Chẳng lẽ mấy tên ngu xuẩn kia cuối cùng cũng chịu thông minh ra nên đến bắt cóc y? Ngay lập tức liền loại trừ khả năng này, nếu đám thân thích cực phẩm chuyên bỏ đá xuống giếng kia thật sự có khả năng, cũng sẽ không bị y….
Trước khi kịp đoán ra kết quả y đã bị màu trắng vô tận phía trước làm cho loá mắt. Nhắm chặt mắt lại, những dòng suy nghĩ cũng nhanh chóng không ngừng lướt qua trong đầu Lê Hân.
"Đinh, hoan nghênh ký chủ đã đến không gian 4843. Tôi là hệ thống ràng buộc của cậu, ký chủ có thể gọi tôi là số 4843."
Cùng lúc giọng nói vang lên, một con mèo đen lơ lửng trên không đột nhiên xuất hiện trước mắt Lê Hân, con ngươi thẳng đứng màu xanh đậm mang đến cảm giác băng giá, lạnh nhạt, cùng một thân lông đen bóng mượt, mềm mại như tơ lụa.
Lê Hân nhanh chóng mở to mắt, nhìn con mèo trước mặt, trong con ngươi xinh đẹp rất nhanh xẹt qua một tia lạnh lẽo liền khôi phục lại dáng vẻ không chút để ý, lãnh đạm hỏi: “Mày vừa mới nói chuyện sao?”
Một con mèo biết nói? Y đây là còn chưa tỉnh ngủ?
"Đúng vậy nha ký chủ, đây là bộ dạng mèo con mà 4843 chọn nha." Hệ thống số 4843 di chuyển cơ thể mèo, kéo gần khoảng cách của cả hai xong liền nói: "Nếu ký chủ không thích cũng có thể đổi ngoại hình khác.”
"Không cần, cứ như vậy đi." Lê Hân dừng một chút, "Hệ thống, tại sao tao lại xuất hiện ở đây?"
"Trước đó ký chủ vẫn đang ngủ trong phòng, không khéo gặp phải hai đại năng đang tranh giành bảo vật trong thế giới tu chân song song, uy lực lớn đến mức thời không hỗn loạn, công kích xuyên qua lá chắn của thế giới, tiến vào thế giới của ký chủ, vừa vặn ký chủ lại ngủ trong phạm vi công kích, cho nên liền….”
"Ý là... Tôi tự làm bản thân mình chết chỉ vì một giấc ngủ?" Vẻ mặt Lê Hân buồn bực, đôi đồng tử rực rỡ cũng trở nên ảm đạm vài phần, "Cái này… Có phải tôi là người duy nhất hay là......"
"Chỉ có ký chủ. Bởi vì thời không hỗn loạn chỉ cách đó mấy mét, phòng của cậu vừa lúc..."
4843 còn chưa nói xong, Lê Hân cũng đã rõ ý của đối phương. Hố cha thiệt chứ, làm y muốn chửi thề cũng không biết mở miệng thế nào.
Đi ngủ vừa vặn gặp phải đại năng đánh nhau, còn vừa vặn gặp đại năng có lực công kích quá lớn, sau đó vừa vặn nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng, lại vừa vặn đang ngủ nên không kịp phản ứng, cứ như vậy bị cẩu đi….
Tổng kết thành một câu chính là —— Thuận lợi làm bản thân mình ngủ tới hẹo.
Lý do kiểu này, y cũng đã có thể tưởng tượng ra đầu đề cho báo ngày mai ——《Tổng tài Lê thị tử vong ly kỳ》, 《Ngủ say đột tử, là nhân tạo hay sát hại?》, 《Sự kiện linh dị: Chết trong giấc ngủ》, 《Ân oán hào môn?》.
“Hệ thống, có phải chỉ số may mắn của tao xuống âm rồi không?” Lê Hân mờ mịt nhìn hệ thống.
“Ký chủ, chỉ số may mắn của cậu phải là dương vô cùng, nếu không làm sao lại gặp nhiều cái vừa vặn như vậy? Quan trọng nhất chính là, khụ khụ, vừa vặn gặp hệ thống cứu được linh hồn của cậu nha.” 4843 ý thức được chính mình thiếu chút nữa đã bại lộ, liền vội vàng ngậm miệng.
Nếu chỉ số may mắn dương vô cùng lại đồng nghĩa với cái chết, vậy y thà rằng không có loại may mắn quỷ dị kiểu này.
Lê Hân lâm vào trầm tư không trả lời hệ thống, không gian trong lúc nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Thời điểm Lê Hân lấy lại tinh thần, trong tầm nhìn cũng chỉ ngập tràn một màu trắng xoá vô tận không thấy điểm dừng, vội vàng dò hỏi: “Hệ thống, có thể đổi không gian thành phòng của tao được không? Nếu thật sự không được thì đổi cái nào bình thường một chút.” Còn không đổi hai mắt chắc sẽ bị chói tới mù luôn.
Hệ thống cũng không có hành động gì, không gian trắng xóa trong nháy mắt trở thành một căn phòng có phần quen thuộc.
Lê Hân sải bước tiến nhanh về phía trước, sau khi hoàn toàn ngồi vững trên ghế sô pha, liền ngẩng đầu nhìn 4843: “Ở chỗ của bọn tao có một câu nói ‘Không có lợi thì không dậy sớm’, 4843, mày đã cứu tao, hẳn là cần tao làm gì đó.” Rõ ràng là dò hỏi, ngữ khí lại mười phần khẳng định.
“Thật ra thì hệ thống vô tình rơi vào thế giới tu chân kia, kết quả là bị hai đại năng kia phát hiện ra khả năng du hành xuyên thời không, nên bọn họ bắt đầu chiến đấu với nhau để tranh giành tôi. Tôi đã lợi dụng khe nứt không gian do bọn họ tạo ra để trốn đến thế giới này của ký chủ, do không đủ năng lượng nên tôi cũng sắp chìm vào giấc ngủ, vừa vặn lúc đó linh hồn của ký chủ cũng vừa rời khỏi cơ thể nên hệ thống đã tiến hành trói buộc. Chính vì hệ thống đã tiêu hao lượng năng lượng ít ỏi còn lại để cứu linh hồn của cậu nên bây giờ chúng ta cần phải đến các thế giới cao hơn để thu thập năng lượng đến khi nạp đủ.” Mèo đen vừa đi về phía Lê Hân vừa giải thích.
“Tại sao tao phải đi thu thập năng lượng?” Lê Hân cười như không cười mà nhìn hệ thống, “Nếu tao không đi thì sao?”
Con mèo dừng lại một chút, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Không thế nào cả, chỉ là linh hồn của cậu sẽ chết dần mà thôi. Tuy nhiên, nếu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ và nạp đủ năng lượng, tôi có thể đưa cậu trở về thế giới cũ, thậm chí… có thể quay lại thời điểm trước khi cậu chết. Và còn, khôi phục lại sức khỏe cho ông nội của cậu.”
“Thành giao.” Trong mắt Lê Hân lóe lên ánh sáng, không cần nghĩ ngợi đã đồng ý yêu cầu của hệ thống. Đè lại trái tim đang kịch liệt nhảy lên, trong lòng không khỏi nghĩ đến người duy nhất trên đời này đối xử tốt với y, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lười biếng thờ ơ thường ngày, “Hệ thống, không thể không nói điều kiện mày đưa ra quả thật rất hấp dẫn.”
“Cảm ơn ký chủ đã khen.” Mèo đen nhảy lên vị trí bên cạnh Lê Hân trên sô pha, cuộn tròn thân mình, phe phẩy cái đuôi óng mượt, “Có thể nói tôi và cậu chính là mối quan hệ cộng sinh, cho nên cậu có thể thử tin tưởng tôi một chút.”
“Cần phải tích lũy bao nhiêu năng lượng? Chúng ta thu thập bằng cách nào?” Lê Hân không trả lời hệ thống mà trực tiếp đổi sang đề tài khác, còn việc có nên tin hay không, về sau sẽ biết.
“Cậu sẽ được đưa đến các thế giới giả tưởng, còn được gọi là thế giới trong những quyển tiểu thuyết và hoàn thành các tâm nguyện của nguyên thân trước khi chết, thậm chí là phải kéo các cốt truyện đang trên bờ vực sụp đổ về, quan trọng nhất chính là —— cứu vớt thế giới, không thể để thế giới sụp đổ, sau khi cậu đến đó, cậu sẽ nhận được ký ức và cốt truyện của nguyên thân. Về phần sau đó năng lượng thu thập được bao nhiêu còn tùy thuộc vào ký chủ cậu.”
Cứu vớt thế giới gì đó, không phải là ước mơ của mấy đứa thời kỳ trẻ trâu à?
Nghĩ đến đây, y hồ nghi nhìn về phía hệ thống, chỉ thấy đôi đồng tử dựng đứng sâu thẳm kia cũng đang nhìn chằm chằm vào y, bên tai truyền đến giọng nói lạnh băng của đối phương: “Ngại quá, quả thật là trẻ trâu như vậy đấy, nếu cậu không muốn, hoàn toàn có thể giải trừ trói buộc với hệ thống.”
“Mày có thể đọc được suy nghĩ của tao?”
“Ký chủ có thể đóng chức năng chia sẻ nội tâm lại.”
Đưa tay sờ sờ chóp mũi, Lê Hân dựa theo hướng dẫn của đối phương hoàn thành thực hiện các bước, sau đó mặt lạnh thay đổi chủ đề: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu làm nhiệm vụ?"
Liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái thật sâu, hệ thống mới mở miệng: “Ký chủ, bởi vì nguồn năng lượng còn lại rất ít, chỉ có thể chống đỡ cho cậu xuyên qua lá chắn của thế giới, sau đó tôi sẽ chìm vào giấc ngủ. Nói cách khác, ở thế giới thứ nhất sẽ không có sự hỗ trợ của hệ thống. Đương nhiên, cậu cũng có thể tìm kiếm trợ giúp từ hệ thống máy móc, nhưng quyền hạn của nó sẽ ít hơn rất nhiều. Cho nên ký chủ, xin cẩn trọng.”
Lê Hân chưa kịp nói chuyện đã cảm nhận một trận choáng váng, bên tai truyền đến âm thanh lạnh băng máy móc, nhoáng một cái mất đi ý thức.
【đinh —— bắt đầu truyền tống.】
Chờ đến khi Lê Hân một lần nữa khôi phục tri giác, chỉ cảm thấy đầu mình bị nhồi vào rất nhiều thứ, trướng đến muốn nổ tung.
Vừa định xem xét cốt truyện và kí ức của nguyên thân mà hệ thống truyền tới, đã phát hiện có gì đó không đúng.
Đem tầm nhìn từ trời xanh mây trắng kéo về đến trước mặt, đập vào mắt y là một khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen mượt bay tán loạn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đôi mắt thâm thuý sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu trái tim y.
Người này thật đẹp. Đây là cảm nhận đầu tiên của Lê Hân.
Lê Hân đột nhiên nhận thấy trong mắt đối phương chợt hiện lên vẻ mê mang, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, tiếp theo liền nhìn thấy người nọ tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
“Phanh ——”
“Ưm ~” Thắt lưng va vào lan can truyền đến cơn đau nhức kéo Lê Hân ra khỏi đống suy nghĩ ngổn ngang, lúc này y mới chú ý đến yết hầu của mình đang bị đối phương chế trụ gắt gao, khó trách y lại cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Tay người này rất đẹp, đáng tiếc là có bệnh. Đây là cảm nhận thứ hai của Lê Hân.
“Lộp bộp ——” Viên đá bên cạnh rơi xuống từ mép lan can.
Lê Hân bất lực ngửa đầu ra sau, nhìn những viên đá từ bên cạnh rơi xuống mới ý thức được một nửa cơ thể của mình đang bị thiếu niên trước mặt đẩy ra giữa không trung, chẳng trách lại choáng váng đến như vậy.
Người này muốn gϊếŧ mình? Đây là cảm nhận thứ ba của Lê Hân.
Wtf, tên này đang muốn xử lý y? Lê Hân chợt bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay bắt lấy cánh tay đang bóp chặt cổ mình của đối phương.
Từ khoé mắt, y nhìn thấy người nọ nhíu chặt mày vì hành động vừa rồi, lực bóp trên cổ ngày càng mạnh, còn đẩy về phía y, sau đó liền cảm thấy cơ thể mình rời khỏi lan can, rơi xuống.