Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 16

Nhìn thấy quần áo mình ướt sũng phơi trên tảng đá, Lâm Bắc đứng bên sông, không biết làm gì: “Trà Trà, ta… ta không có quần áo."

Hắn che phần dưới của mình, trông như một tiểu tức phụ tội nghiệp vậy.

Khương Trà nghiến răng, tự nhủ thầm trong lòng rằng mình đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, cô không nhịn được mà bật cười.

Cô cười đến nỗi làm thiếu niên tức giận.

Mặt đỏ bừng, Lâm Bắc hắt hai vốc nước về phía cô.

Đúng lúc đó, Khương Trà ngừng cười, đôi mắt đỏ hoe cụp xuống.

Cô để mặc dòng nước chảy xuống người mình, không có ý định né tránh.

Khương Trà đột nhiên nhận ra rằng, cơ thể gầy gò của thiếu niên kia thật quá đỗi mảnh mai, eo nhỏ đến nỗi chỉ cần vòng tay là nắm trọn, trên người chỉ có một lớp cơ mỏng, nếu không phải vì bộ phận kia thì trông hắn chẳng khác gì một cậu bé cả.

Một thiếu niên yếu ớt như vậy đã chăm sóc cô suốt tám năm qua. Dù cô có giữ khoảng cách, hắn vẫn bất kể mưa gió mà mang thức ăn đến cho cô, như thể đang nuôi dưỡng tương lai của mình vậy.

"Trà Trà... xin lỗi, ta không nên làm vậy..."

"Trà Trà... xin lỗi, ta không nên..."

Lâm Bắc thấy mắt cô đỏ lên, cứ nghĩ rằng mình đã chọc giận tiểu cô nương này nên vội vã luống cuống đến gần xin lỗi.

"Ưʍ..."

Thiếu niên không mảnh vải che thân tiến lại gần. Khương Trà vốn đã có suy nghĩ kia, cô lập tức xoay người ôm chặt lấy hắn, ngẩng đầu lên chặn lời xin lỗi ấp úng của hắn bằng một nụ hôn.

Hai tay của Lâm Bắc lơ lửng giữa không trung, hắn đơ người ra, toàn thân cứng ngắc, không biết phải làm gì. Nhưng "tiểu huynh đệ" của hắn đang bừng bừng sức sống, đã phơi bày hết nỗi kích động trong lòng hắn ra.

Nhìn thấy phản ứng đó của hắn, Khương Trà vốn đang lo lắng bỗng nhiên thả lỏng đi nhiều.

Cô khẽ thì thầm vào tai hắn, giọng nói dịu dàng: "Ta muốn kiểm tra trước chất lượng của phu quân, nếu không đạt thì ta sẽ..."

"Xoẹt~"

Lời chưa nói hết, mấy mảnh lá còn sót lại trên người Khương Trà đã bị xé tan.

Bản năng của một thú nhân nam bị thách thức, Lâm Bắc lập tức bộc phát tất cả những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu ra.

Hắn bế ngang cô lên, đôi mắt ngập tràn ham muốn, như sói đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào Khương Trà.

Thế nhưng khi đặt Khương Trà xuống, động tác của hắn lại rất dịu dàng và cẩn thận.

Cũng may Khương Trà dù chưa từng "ăn thịt lợn", nhưng cũng đã thấy "lợn chạy", sách vở tìm hiểu cũng đã xem qua không ít. (Ý Khương Trà đang nói về phim heo và chuyện giường chiếu)

Cô không muốn phải chịu khổ dưới bàn tay vụng về của thiếu niên nên bỏ hết sự ngại ngùng, chủ động hướng dẫn hắn, cuối cùng cả hai cũng hoàn thành lần "hòa hợp" đầu tiên của cuộc đời.

Lâm Bắc nếm trải lần đầu, thấy cô không phản đối, hắn lại ôm cô rồi làm thêm một lần nữa.

Mãi đến khi mặt trời lặn sau núi, cả hai mới chịu dừng lại, mặc lại bộ quần áo đã được hong khô từ lâu và chuẩn bị trở về.

"Trà Trà, ngày mai chúng ta sẽ tìm đại tế ti để khắc dấu ấn, từ nay ta sẽ là phu quân của nàng!"

Lâm Bắc nhìn cô đã mặc xong quần áo, mới ân cần ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Ta cõng nàng về nhé."

Khi đã kết đôi, cả nam và nữ thú nhân đều phải khắc dấu ấn.

Đó là một loại nguyền rủa độc đáo của thế giới thú nhân.

Nghe nói đây là di ngôn của thú thần, nhằm bảo vệ quan hệ bạn đời và đảm bảo sự an toàn cho giống cái.

Nghi thức này được truyền qua bao đời của các tế ti, cũng là lý do khiến tộc trưởng luôn thúc giục đại tế ti tìm người kế thừa.

Dấu ấn này là tên của thú nhân, chỉ cần khắc một chữ là đủ. Thú nhân nam sẽ khắc tên của giống cái lên ngực mình.

Còn giống cái, vì thường kết đôi với nhiều thú nhân nam, nên dấu ấn có thể được khắc ở bất cứ vị trí nào trên cơ thể.

"Ừm."