Nữ Y Kiều Mềm Được Vạn Thú Sủng Ái

Chương 15

Trên đường đi, qua khóe mắt cô đã thấy không ít cặp thú nhân thản nhiên thân mật với nhau ngay giữa rừng, thậm chí có người còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm táp giữa thanh thiên bạch nhật nữa.

Thế nhưng Lâm Bắc lại rất cẩn trọng, cố gắng tìm một nơi vắng vẻ không có ai.

Hắn có một sự ngại ngùng mà nhiều thú nhân khác không có, và rất tôn trọng cô, đúng là một thiếu niên thuần khiết.

Sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, Khương Trà nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy da thú ra, từ từ bước xuống dòng sông, cẩn thận ngồi xổm xuống và bắt đầu tắm sạch cơ thể mình.

Nước sông không quá lạnh, nhưng cô cũng không muốn ở lâu, sợ cơ thể không chịu nổi.

Trong ký ức của mình, cô nhận ra thân thể này đã hơn một tháng chưa được tắm rửa.

Mùi trên cơ thể cô quả thật rất khó ngửi, chỉ có Lâm Bắc là không chê thôi.

Thú nhân nam có thể chất mạnh mẽ, họ có thể tắm rửa bất cứ lúc nào ở sông cũng chẳng sao. Nhưng thân thể Khương Trà thì quá yếu, lần gần nhất cô tắm là vào mùa hè.

Nhìn mái tóc rối bù và làn da có thể cọ ra bùn, Khương Trà cũng không khỏi nhíu mày chê chính mình.

Cô kỳ cọ thật mạnh, đến khi da toàn thân đỏ ửng lên mới chịu dừng lại, nhưng tóc thì vẫn chẳng thể sạch được.

"Trà Trà, nàng tắm xong chưa?"

Lâm Bắc lo lắng nói: "Thân thể nàng yếu lắm, nên đừng ngâm nước lâu quá nha."

Khương Trà ngẩng đầu nhìn, thiếu niên bối rối quay lưng lại với cô, đôi tai hơi đỏ, không dám nhìn bậy, chắc là đang chịu đựng chờ đợi rồi.

"Lâm Bắc, chàng có thể hái giúp ta ít quả màu xanh trên cây không? Ở ngay bên cạnh chàng thôi."

Khương Trà lên bờ, giặt sạch chiếc váy da thú của mình rồi phơi lên tảng đá bên sông.

"Ừm ừm."

Lâm Bắc gần như luôn nghe theo lời cô. Hắn lập tức biến thành nguyên hình. Một con chuột lông gấm khổng lồ thoăn thoắt trèo lên cây, đôi mắt chuột cẩn thận tránh nhìn về phía Khương Trà.

Mới một lúc trôi qua, tiếng lá cây sột soạt biến mất. Lâm Bắc ôm một nắm quả màu xanh nhảy xuống đất, nhưng vẫn quay lưng lại, không dám nhìn về phía cô.

Khương Trà nhìn hắn bằng ánh mắt rạng rỡ, bật cười nói: "Chàng có thể quay lại rồi."

Lâm Bắc ngoan ngoãn quay lại và thấy cô gái nhỏ đứng đó, toàn thân trắng nõn, làn da ửng đỏ, trên người chỉ dùng vài chiếc lá để che trước ngực và vùиɠ ҡíи.

Đôi tay hắn run rẩy đưa nắm quả cho cô, không quên dặn dò: “Loại này... không ăn được đâu."

"Ta biết, nó là để gội đầu."

Quả này ở thế giới hiện đại có một cái tên rất đẹp - vô hoạn tử, nó có tác dụng làm sạch, giống như bồ kết dại vậy.

Khương Trà nghiền nát quả ra, đưa một ít cho Lâm Bắc: "Chàng cũng đi tắm đi, dùng thứ này để gội đầu là sạch lắm đấy."

"Được... được thôi."

Hắn không dám tưởng tượng người con gái mà hắn đã thích bao năm lại gọi hắn cùng đi tắm, trong đầu chỉ thấy nóng bừng, cả người như mụ mị.

Khương Trà bảo gì thì hắn làm nấy, giống như một con búp bê ngoan ngoãn vậy.

Chỉ khi cởi đồ ra hắn mới nhận ra mình đang làm gì.

Lâm Bắc bối rối quay lưng lại, theo lời Khương Trà dùng quả xanh để gội đầu.

Cảm nhận được ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía mình, cơ thể hắn căng cứng cả lên.

Theo thẩm mỹ của thế giới thú nhân, một thiếu niên gầy gò như hắn không được các cô gái yêu thích.

Không biết khi nhìn thấy cơ thể hắn, cô gái mà hắn thích bấy lâu có cảm thấy ghét không?

Khương Trà không biết chỉ trong vài giây mà thiếu niên đã suy nghĩ nhiều đến vậy rồi.

Cô ôm quần áo của Lâm Bắc, bắt đầu giặt chúng ngay bên sông.

Ban đầu Khương Trà còn muốn cố gắng lần cuối cùng, vừa gọi hệ thống liên tục nhưng không nhận được phản hồi. Chỉ có thông báo rằng hệ thống đang thiếu năng lượng, yêu cầu cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Cô chỉ còn cách cắn răng cố gắng chinh phục người bạn thanh mai trúc mã này.

Khi Khương Trà giặt xong quần áo và phơi lên tảng đá, thiếu niên cũng vừa tắm xong.