Khương Trà lập tức cảm nhận cơ thể mình ngập tràn một dòng năng lượng ấm áp, toàn thân hoàn toàn thoát khỏi tình trạng yếu đuối, vết thương trên trán cũng không còn đau nữa, cô cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh.
Cơ thể vốn yếu ớt trước đây, nay uống xong thuốc tăng cường thể chất, ít nhất cũng đã trở về trạng thái bình thường.
Cô khá tò mò về thành phần trong đó, nhưng tiếc là sau khi uống xong thì chai thuốc cũng biến mất ngay và luôn.
“Khương Trà! Sao ngươi lại ở đây?”
Khương Lộ hùng hổ vén tấm rèm cửa động đi vào, ngạc nhiên và giận dữ nói: “Sao ngươi lại chạy về đây hả?”
Không thèm gọi cô là tỷ tỷ đã đành, cái tên đệ đệ ném cô vào động Ty mà không một chút hối hận giờ còn có gan nổi giận với cô, xem ra là do trước kia nguyên chủ hiền quá rồi.
“Đây là nhà ta, sao ta lại không thể ở đây hả?”
Khương Trà điềm nhiên đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Khương Lộ không còn chút cưng chiều nào như trước kia nữa.
Cả người Khương Lộ cứng đờ, cảm giác như có điều gì đó quan trọng đang rời xa hắn ta. Nhưng khi nghĩ đến vị thánh nữ dễ thương kia, hắn ta lập tức lấy lại tinh thần, không còn bận tâm đến việc Khương Trà đã trốn thoát thế nào, mà thay vào đó, hắn ta bày ra vẻ mặt ủy khuất, làm cho người khác không thể cưỡng lại mà thấy thương xót ngay, nói với cô: “Tỷ tỷ, con chuột tre của đệ bị người ta cướp mất rồi, tỷ tỷ có thể đòi lại giúp đệ không?”
Khương Lộ nhớ rất rõ, mỗi lần hắn ta bày ra vẻ mặt này thì tỷ tỷ sẽ thương xót mà đáp ứng mọi yêu cầu của hắn ta.
“Là phần thưởng từ việc bán ta chứ gì?”
Khương Trà chưa từng thấy ai trơ tráo đến vậy: “Mặt ngươi dày đến mức dám đòi ta làm chuyện đấy giúp ngươi luôn sao?”
“T… Tỷ biết hết rồi sao?”
Khương Lộ quyết định vứt bỏ hết, đôi mắt đỏ hoe cãi lại: “Thế ta còn có thể làm gì đây? Ngươi đã là thạch nữ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ vào động Ty thôi. Nếu ta không sớm đổi ngươi lấy chút đồ ăn, thì làm sao ta có thể kết đôi sau này được? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy người đệ đệ duy nhất của ngươi phải cô đơn cả đời, không có con cháu sao?”
“Ai nói ta nhất định phải vào động Ty, ta đã chọn được phu thú rồi.”
Khương Trà sợ tên đệ đệ vô ơn này bất ngờ tấn công, nên cô âm thầm từ từ lùi về phía cửa động.
“Là cái tên Lâm Bắc vô dụng đó phải không?”
Trong mắt Khương Lộ tràn đầy sự khinh miệt.
Khi giống đực thú nhân đủ 14 tuổi, họ có khả năng thức tỉnh dị năng và có thể kiểm tra được cấp độ chiến lực. Trong bộ lạc, số lượng thú nhân thức tỉnh dị năng rất ít ỏi, và chiến lực phổ biến chỉ đạt khoảng cấp 4. Việc thăng cấp vô cùng khó khăn, có những thú nhân dành cả đời cũng chỉ đạt được cấp 5.
Năm ngoái, Khương Lộ đã thăng lên cấp 2, trong khi Lâm Bắc đã 19 tuổi mà vẫn chỉ dừng lại ở cấp 1. Dù đã đến tuổi kết đôi nhưng chẳng có bao nhiêu giống cái chịu chọn hắn cả.
Nhưng mà cha của Lâm Bắc là nhân vật số hai trong bộ lạc, một thú nhân cấp 4, nhờ vào mối quan hệ này mà cũng có một số giống cái đồng ý nhận hắn làm một trong những phu thú. Nữ nhi của tộc trưởng cũng có ý định này, nhưng đều bị Lâm Bắc từ chối.
“Hắn không phải là đồ vô dụng. Nếu không nhờ hắn cưu mang suốt những năm qua thì chúng ta đã chết đói từ lâu rồi.”
Khương Trà thực sự muốn tống khứ tên chuột vong ân bội nghĩa này đi, nhưng nghĩ đến chiến lực của hắn ta và không có loại dược thảo nào hữu dụng quanh đây, cô lập tức nản lòng.
Thú phụ và thú mẫu của nguyên chủ đã qua đời do tai nạn từ nhiều năm trước. Từ khi mới 10 tuổi, nàng ấy đã gánh vác trách nhiệm chăm sóc cái tên đệ đệ Khương Lộ này.